Nhìn thấy phía sau có một cái thùng sắt, canh đúng lúc Hoàng Tuấn bóp còi súng thì cùng lúc Cầm Tiêu đá thật mạnh chiếc thùng đó vào đám bọn họ.
Cú đá mạnh đến nỗi mà 3 tên ngã lăn đèo, không gian nghe toàn mùi thuốc súng.
Vừa may né được viên đạn lúc nãy.
“ổn chứ?” – Lục Cầm Tiêu không quên hỏi.
Châu Kiệt cười trong đau khổ, nhưng vẫn cố giử tinh thần ổn định để anh không phải lo lắng.
“không sao! Đã chuẩn bị…cả chưa?”
Ý anh muốn nhắc đến việc những kiện hàng đã được mang xuống bến an toàn chưa.
Vì đúng theo kế hoạch dự tính, Châu Kiệt phải “đóng vai” hơi nhân nhượng một chút để kéo dài thời gian cho quân mang thùng hàng di chuyển vì lịch trình chuyến tàu hôm nay có sự thay đổi mà không báo trước.
Hà Nhiêm Ấn vốn căn dặn rõ ràng, cụ thể từng kế hoạch để mọi người có thể phối hợp một cách tốt nhất.
“cậu thừa biết mà vẫn còn hỏi, để cậu bị thương vì đến muộn rồi”
“bao nhiêu đây nhầm nhò gì, nhân lúc bọn chúng không để ý, chúng ta đi lên nóc khoan tàu để đi lên đầu khoan”
“được!”
Vừa đặt người Châu Kiệt xuống thì Hoàng Tuấn đang nằm quằn quại bỗng nhiên với lấy khẩu súng rồi bóp còi lần nữa.
Lần này, viên đạn nhắm thẳng ngay chân Châu Kiệt làm anh hơi rên lên một tiếng.
Lục Cầm Tiêu trừng mắt, không ngờ thủ đoạn bỉ ổi này cũng còn tồn tại đến nay.
Trước giờ chỉ nghe trên phim ảnh thôi chứ! Chiến trường nào giờ anh chưa gặp qua.
Bắt buộc Châu Kiệt khụy hẳn người xuống, môi bấu vào nhăm, mày nhíu lại tỏ vẻ đau đớn, nhưng sức vẫn gắng gượng.
“khốn nạn mà!” – Lục Cầm Tiêu bất bình liền đi đến nắm chặt cổ áo của Hoàng Tuấn lên, ánh mắt hình viên đạn như muốn nhắm thẳng vào tim y.
“sao? mày muốn giết tao à? tao nói cho chúng mày biết, số hàng kia cũng đã đi được một đoạn rồi, chẳng mấy chốc nó sẽ đến nơi nó cần đến thôi, thử hỏi lũ chính trị chúng mày dám làm gì? Còn sức à?”
“câm cái miệng thối nát này lại đi!”
Anh nắm tay thành quả đấm, đấm thật mạnh vào bụng và sương xườn của kẻ ngạo bán danh dự người khác mà không thấy ngượng miệng.
Cùng lúc, anh dùng chân đá một dọc những tên muốn tiến đến.
“đáng ra một súng có thể giết được lũ chúng mày, nhưng…tao chỉ cảm thấy dơ súng của mình thôi!”
Nói rồi, Lục Cầm Tiêu vứt Hoàng Tuấn sang một bên, lũ kia chỉ dám nhìn chứ không còn nghĩ đến ý định chạm vào hai người bọn họ nữa.
Trước khi đi, anh cố nén cơn tức giận của mình lại và xoay người chỉ thẳng vào mặt từng tên.
“số hàng đó đã được áp về trụ sở rồi! Đừng mơ mộng đến chuyện làm chủ nhân dân trong lúc này.
Còn nữa…nếu có tham gia vào tổ chức nào thì tìm một nơi mà đáng nhất, lũ Nhật kia xem ra khá yếu ớt đấy!”
Cái gì? Tên Lục Cầm Tiêu vừa nói cái quái gì thế? Chuyến hàng…chuyến hàng chẳng phải được chuyển từ từ đến rồi sao? Làm sao lại….!
“tụi bây còn đứng đó làm gì? Còn không mau đi ra cái khoan sau kiểm tra!!!!”
Trong lúc đó, Lục Cầm Tiêu ung dung nhấc cả người Châu Kiệt lên rồi đặt lên vai mình.
Vì là nam với nam, lại còn là chí cốt huynh đệ, anh không hề ngại vấn đề gì cả, chỉ biết rằng mình cần nhanh tay chân một chút để đưa “tên” phía sau đến băng bó vết thương đang rướm máu.
Xem như tha mạng sống cho Hoàng Tuấn, nhưng y vẫn không thoát khỏi việc bị bắt về trụ sở, việc đó sẽ có cảnh sát viên đến hoàn thành nốt.
“chỉ huy! Người cứ đưa trung tướng về trụ sở trước để kịp khâu vết thương, ở đây có chúng tôi cùng các cảnh vệ khác bao vây, chắc chắn bắt sống bọn chúng trong gang tất!”
“tốt, việc này giao cho mọi người.”
Cả hai: một người phía sau lưng một người.
Lục Cầm Tiêu có sự giúp sức của các đồng đội khác cùng phục kích một địa điểm giúp đỡ để xuống được nơi an toàn.
May mà vết thương do đạn bắn qua không sâu, mất máu cũng không hẳn là nhiều.
Nghe báo cáo, tình hình ở bên cánh Lệ Túc cũng đã giải quyết ổn thỏa.
Bắt sống trọn vẹn Homola và Tiền Độ Chư, dù có chút ngoan cố và cam go, nhưng hầu hết không ảnh hưởng gì đến quân số đi cùng.
“mọi người ổn cả chứ?” – Lệ Túc một bên vai bị thương nhẹ đến trước mặt hai người với khuôn mặt hăm hở.
Biết được chiến tích cậu ta sắp khoe chiến tích gì, Lục Cầm Tiêu cùng Cơ Châu cười rõ khổ.
Chưa bao giờ ba người nhìn nhau với khoảng khắc khó đở này.
“Ân Huy cũng vừa báo tin thắng lớn, tóm được hơn 100 tên Nhật đang cung cấp tiền cho dân để nhằm bạo động.
Bọn chúng lần này hết quá quắt!” – cởi bỏ mũ ra – “Châu Kiệt, cậu bị thương nặng đến vậy sao? tôi tưởng…”
“bình thường thôi, bấy nhiêu đây thì nhằm nhò gì!”
“nhầm nhò gì? tôi…tôi…thật không ngờ anh trai cậu lại làm chuyện…bại hoại như vậy!” – Cầm Tiêu không kiểm soát được lời nói, buông lời thẳng thắn.
Để không làm mọi người tò mò, anh liền dịch sang chuyện khác.
“Trương Lệ Tường, cô ấy giải tán người dân đi biểu tình được chứ? Một mình cô ấy làm sao có thể chống chọi được số lượng người nhiều đến vậy.”
Lệ Túc ban đầu cũng gật gù đồng tình, nhưng sau đó thì phản bác lại.
“không hề! chị ấy có khiếu lãnh đạo nữa là đằng khác, cứ như sinh ra là để làm việc đại sự như anh Nhiêm Ấn, chưa bao giờ tôi thấy người phụ nữ nào mạnh mẽ đến thế”
“cái gì? Lệ Tường đứng ra giải tán biểu tình sao? Không được…phải tức tốc ra đó can ngăn ngay!” – Cầm Tiêu không muốn phụ nữ nhúng tay vào những chuyện nguy hiểm như chuyện này.
“anh định đi ra đó sao? ” – Lệ Túc cầm cánh tay anh, mặt ngây ngô hỏi.
“cậu nghĩ tôi rảnh đến mức dầu sôi lửa bỏng này mà đi ra ngắm cảnh chắc?”
“chị ấy hoàn thành nhiệm vụ rồi, anh ra đó đứng can ngăn ai?”
Châu Kiệt đúng là hết thuốc chữa “căn bệnh” nghề nghiệp của đồng đội mình.
Dường như nó ngấm vào trong máu rồi.
“khoan đã…tất cả mọi người đều ở đây…nhưng….từ nãy giờ chưa thấy người đi theo Nhiêm Ấn về báo cáo tình hình?”
Lệ Túc đồng tình, ngồi ngay xuống ghế rồi gằng giọng.
“thường thì anh ấy đánh nhanh, thắng nhanh….hay là đổi chiến thuật sao?”
“Cơ Trinh là người đầy mưu mô…không khác gì….” – Cầm Tiêu chợt hạ giọng, dừng lại từ định nói khi thấy Châu Kiệt có vẻ hơi u buồn – “tôi…tôi…lỡ lời…”
“không có gì cả! Việc thiện sẽ luôn thắng cái ác mà, đúng không?”.