Tuần trước, Dương Nhiêu hẹn Nguyễn Ngụy Chi đến nhà của anh ta chơi.
Căn nhà đó nằm ở ngoại thành, là nơi anh ta hay tụ tập đám hồ bằng cẩu hữu.
Mấy tên đàn ông thường thường dẫn theo vài người con gái, con trai đến góp vui.
Thấy Nguyễn Ngụy Chi đi một mình, Dương Nhiêu liền đẩy cậu con trai ở gần đó: “Qua kia chăm sóc anh Nguyễn đi.”
Cô gái ở bên anh ta tỏ ra ngây thơ hỏi: “Em nghe đồn ông chủ Nguyễn quen diễn viên nào trong showbiz kìa, sao chẳng thấy anh dắt theo bao giờ? Em còn tính xin chữ ký.”
Y mỉm cười nhìn cô gái, ánh mắt rét lạnh, khoát tay.
Chơi tới nửa đêm, Nguyễn Ngụy Chi đã say khướt, huyệt thái dương ong ong, không biết quẳng điện thoại đi đâu mất rồi.
Y nhờ Dương Nhiêu lấy điện thoại cho mình.
Anh ta đáp ờ, nhưng vẫn ngồi trêu chọc người đẹp một lúc.
Y đi vào nhà vệ sinh hắt nước cho tỉnh, lúc trở ra thì chợt thấy trong phòng có thêm một người.
Anh khoác áo dạ dài, đeo khẩu trang, sững sờ đứng ở cửa.
Nguyễn Ngụy Chi sửng sốt.
Như nhận ra gì đó, y rảo mắt tìm kiếm, giọng gằn xuống: “Điện thoại của tôi đâu?”
Không ai đáp lại.
Y bước đến cầm điện thoại, đoạn kéo tay Ôn Dữ rời khỏi đây.
Nguyễn Ngụy Chi mạnh tay giật cửa xe, tống Ôn Dữ vào ghế phụ.
Anh lo lắng níu y lại: “Khoan đã.
Chú say rồi, để cháu lái.
Để cháu lái xe.”
Y im lặng chốc lát rồi làm theo.
Ôn Dữ chậm rãi lái xe ra khỏi khuôn viên, ngập ngừng liếc nhìn gương mặt người đàn ông in trên kính.
Chú Nguyễn đọc một địa chỉ: “Ghé vào đây đi.”
Ôn Dữ đỗ xe, vòng qua ghế phụ gọi y dậy.
Nguyễn Ngụy Chi ậm ừ, có vẻ mệt tới mức không dậy nổi.
Anh dìu y lên phòng, đặt ngả lưng ra giường, nới lỏng cà vạt cho y.
Nguyễn Ngụy Chi mở choàng đôi mắt vằn tơ máu.
Anh khựng lại rồi nhẹ nhàng nói: “Cháu rót nước cho chú.”
Anh lấy nước về thì thấy người trên giường đã ngồi dậy.
Y gác khuỷu tay lên gối day thái dương, hai cúc áo đầu tiên cởi bung ra, tóc tai hơi rối bời.
Ôn Dữ chườm khăn ướt cho y.
Y gật đầu, qua loa lau mặt.
Anh giúp y cởi áo khoác nồng nặc mùi rượu và thuốc lá, vuốt lại cổ áo sơ mi: “Sao chú lại uống nhiều như vậy? Bọn họ -…”
“Lỗi của tôi.” Nguyễn Ngụy Chi cắt lời: “Bọn họ đùa quá trớn.
Bắt cậu lặn lội trong đêm đến tận đây, xin lỗi.”
Dứt lời, y cầm áo khoác đứng lên, có phần loạng choạng tiến về phía ghế bành: “Cậu ngủ trên giường, tôi sẽ nghỉ ở đây.”
Ôn Dữ nhíu mày cản lại: “Chú nói gì vậy?”
Nguyễn Ngụy Chi bị kéo nghiêng ngả dựa vào vai anh, khàn giọng: “Cậu cố ý phải không? Lảng vảng quanh tôi suốt thời gian qua…!và khiến mọi người hiểu lầm?”
Người con trai ngẩn ra rồi tiếp tục đỡ y về giường, đáp: “Chú say rồi.”
“Phải không?” Y nhắm nghiền mắt lầm bầm gì đó mà Ôn Dữ nghe không rõ.
Anh nhẹ tay nhẹ chân trải chăn cho y, tắt đèn rồi nấn ná ở bên giường nhìn vào người đàn ông.
Chắc chắn là y đã ngủ say rồi anh mới dám chạm vào sống mũi sắc nét, gấp mắt kính cho y.
Anh chà nhẹ vết chai trong lòng bàn tay y, từ từ, chậm rãi dời lên những nếp áo sơ mi nhăn nhúm, chóp mũi chợt chua xót.
Nỗi chua xót vây bủa, rấm rứt thấm vào tận tim gan.
Người ở ngay trước mặt anh nhưng lại xa xôi biết mấy…
Tờ mờ sáng, Nguyễn Ngụy Chi giật mình thức giấc, đầu đau như búa bổ.
Y thấy trong phòng không có ai.
Rửa mặt, chỉnh trang lại, Nguyễn Ngụy Chi nhắn tin cho trợ lý rồi móc bao thuốc.
Y sờ tới sờ lui không thấy bật lửa, chắc là để quên ở chỗ Dương Nhiêu, đá đá lưỡi vào má, đi ra ngoài.
“Người tối qua ở với tôi đi từ bao giờ?” Nguyễn Ngụy Chi hỏi lễ tân.
Lễ tân đáp: “Tầm một tiếng trước ạ.
Có một chiếc xe van đón anh ấy.”
Y gật đầu, hút thuốc chờ trợ lý tới rồi rời khỏi.
Nguyễn Ngụy Chi không gặp lại Ôn Dữ cho đến khi bức ảnh bị chụp trộm trong đêm đó xuất hiện.
Y tối sầm mắt, gọi điện cho Dương Nhiêu.
Đầu bên kia hơi vang tiếng micro, “A-lô? Nguyễn, có chuyện gì không?”
“Tối tuần trước, cậu đã đưa điện thoại của tôi cho ai?”
Giọng điệu của y trầm thấp, rét lạnh.
Dương Nhiêu khựng lại rồi cười đáp: “Cậu nói gì vậy? Tôi chả đưa điện thoại của cậu cho ai cả.
Tôi không biết họ dò ra số của cậu Ôn như thế nào nhưng đó chỉ là một trò đùa thôi mà.
Bọn họ tưởng minh tinh Ôn là tiểu tình nhân cậu nhớ mãi không quên nên muốn trêu chọc cậu chút…”
“Dương Nhiêu, biết không?” Nguyễn Ngụy Chi rút thước dây xuống, cởi kính ra: “Cho tới trước ngày hôm nay, tôi vẫn xem cậu là bạn.”
Đầu dây bên kia im lặng.
“Chỉ có cậu mới biết tôi sẽ không về nhà mà chọn nghỉ qua đêm ở khách sạn đó.” Y hờ hững tiếp tục: “Cậu sắp xếp phải không? Cố ý gọi Ôn Dữ tới rồi thuê paparazzi chụp bức ảnh này?”
Dương Nhiêu nuốt một tiếng, không hé răng.
Yên lặng chốc lát, Nguyễn Ngụy Chi lại lên tiếng: “Ông chủ Dương, tôi thực sự không hiểu mình hay Ôn Dữ đã làm gì đắc tội với cậu mà cậu phải làm thế?”
“Nguyễn.” Tiếng bước chân vội vàng của anh ta vang lên rõ rệt, “Cậu không làm gì có lỗi với tôi.”
“Ừ?”
“Tôi rất biết ơn cậu vì mấy năm trước đã nhường quyền sáng tạo bộ sưu tập cho tôi.
Thiếu cậu thì tôi khó lòng được như hôm nay.
Thú thật tôi cũng không căm ghét gì Ôn Dữ nhưng mà, Nguyễn…!Cậu có nhớ người từng tố cáo cậu hồi đại học không?”
“Nhớ rõ.”
“Ừ…!Tôi đã gặp gã.
Tôi không biết làm thế nào gã biết về dự án thời đại học của chúng ta và chuyện đã xảy ra tại Nga.
Xin lỗi vì đã không nói với cậu, nhưng tôi làm chuyện này thật sự là vì bảo vệ cả hai chúng ta.
Nguyễn, tôi là bạn cậu, tôi không muốn hại cậu.”
Nguyễn Ngụy Chi lau tròng kính, đáp lại: “Cậu đã làm rồi.”
Dương Nhiêu không thốt nên lời.
Y đeo kính lên, hấp háy mắt để thích ứng với tiêu cự mới: “Tôi và ông chủ Dương có lẽ cần bàn bạc lại về một số việc trong hợp đồng.”
“Nguyễn! Chẳng phải Ôn Dữ đã xen vào giữa cậu và Tư Bạch sao?”
Nguyễn Ngụy Chi thoáng sửng sốt, nhíu mày đáp: “Cậu điên à? Lúc tôi với Tư Bạch ở bên nhau, nó mới bao tuổi.”
“Nhưng cậu rõ ràng rất quan tâm đến cậu ấy, tới mức Trần Tư Bạch cũng phải lo lắng.
Cậu bán cửa hàng cũ rồi cầm tiền đi giúp đỡ mẹ cậu ấy ly hôn còn gì? Cậu là người tuyệt tình thế nào tôi biết hết, nhưng mấy năm nay cậu vẫn cứ mập mờ dây dưa với cậu ấy.
Trốn không ra trốn, thương không ra thương.
Rành rành ra đấy cậu dám chối! Nếu cậu không ích kỷ, thiếu rạch ròi thì Tư Bạch đã không chết!”
Y ngắt cuộc gọi.
Tiếng bíp kéo dài đi vào hư vô.
Nguyễn Ngụy Chi thừ ra một lúc đoạn chống tay lên tấm vải trắng, nhắm mắt.
Hôm sau, y đến trước.
Dương Nhiêu lấm lét tới sau, vừa ngồi xuống liền thành khẩn bảo: “Xin lỗi.
Những lời hôm qua là tôi vô ý.
Tôi không định nói với cậu như vậy.
Tôi xin lỗi, Nguyễn.”
Nguyễn Ngụy Chi mồi lên một điếu thuốc, giọng thờ ơ: “Yên tâm, cậu không phải người duy nhất trách móc tôi vì cái chết của Tư Bạch.”
Khói xám vấn vít trên bờ môi bạc bẽo, “Tôi quen rồi.”
Y rút ra một xấp văn bản đưa đối phương.
Dương Nhiêu thấy các điều khoản bị sửa, chau mày: “Cậu có ý gì?”
“Chữ viết đấy.” Nguyễn Ngụy Chi gạt tàn thuốc: “Tôi chuyển giao toàn bộ dự án hiện tại cho cậu, bao gồm những thiết kế của tôi.
Từ bây giờ, tôi rút.”
Anh ta thở hắt ra, hơi cắn răng.
Y nới kính, đè hai ngón tay xoa nhẹ mắt, tàn thuốc rơi xuống mặt bàn tạo ra vết cháy.
Chiều hôm sau, trời đổ mưa lớn.
Hạt mưa nhòe nhoẹt lăn dài trên tấm kính, âm thanh lộp bộp quấy nhiễu không gian.
Tiếng chuông vang lên leng keng.
Nguyễn Ngụy Chi xoa một lúc rồi mở mắt, thấy tầm nhìn mờ mờ như nhìn qua lớp sương mù, viền mi khô khốc, cay xót.
Y hất mành đi ra ngoài, thấy người con trai ăn mặc kín kẽ đang giũ ô ở huyền quan.
Ôn Dữ cởi nón và khẩu trang, mỉm cười: “Chú.”
“Tôi đi pha trà.” Y nói.
Anh ngồi trên ghế xoa xoa lòng bàn tay lạnh giá, rủ mắt nhìn tờ báo trên bàn trà.
Nguyễn Ngụy Chi bưng ra hai tách trà và cà phê, ngồi xuống đối diện.
Ôn Dữ hơi rụt vai trong chiếc áo len mỏng, nhấp một hớp trà gừng: “Cháu xin lỗi.
Cháu không cẩn thận bị chụp trộm.”
“Không phải lỗi của cậu.”
Mưa rơi càng tầm tã.
Nguyễn Ngụy Chi ném tờ báo trên bàn xuống đất, nói: “Tôi sẽ giải quyết chuyện này.”
Ôn Dữ ngạc nhiên: “Chú tính giải quyết thế nào?”
Y rút hai miếng giấy ăn, đột nhiên vươn tay lau qua khóe môi người con trai.
Ôn Dữ đỏ mặt, tim đập rộn.
“Tôi biết lịch trình của cậu bận rộn.
Tập trung vào công việc.” Nguyễn Ngụy Chi chặm giấy qua bờ môi của anh: “Ít lui đến tìm tôi.”
Ôn Dữ cảm thấy trên môi thấm đượm làn hơi ấm nóng.
Anh nghiêng người chộp lại cổ tay rút về của y, nắm một lúc rồi nói: “Chú biết không? Lời nói có thể gian dối nhưng mạch đập sẽ không nói dối.”
Nguyễn Ngụy Chi ngẩn ra nhìn vào khuôn mặt đẹp đẽ không tì vết.
Suýt thì quên, Ôn Dữ là diễn viên.
Giả vờ hay che đậy trước anh đều vô ích.
“Có chuyện gì với chú vậy?” Anh quan tâm hỏi.
Y rút tay lại, đứng dậy uống hết cà phê rồi ấn đỉnh đầu người con trai: “Không có gì.”
“Chú.” Ôn Dữ bị ấn không ngẩng lên được.
Y bảo – giọng uể oải nhưng rất nghiêm túc: “Tập trung làm việc, không cần lo lắng.”
Đợi mưa tạnh, anh lặng lẽ về nhà, trong đầu quanh quẩn bốn chữ không cần lo lắng của y.
Cũng may thời gian này Ôn Dữ không vướng mắc hợp đồng với ai nên cũng coi như thảnh thơi.
Sau khi bức ảnh lộ ra thì anh hầu như không rời khỏi hai nơi là nhà và công ty.
Paris là đứa vui nhất, cứ quấn quít lấy anh.
Mấy ngày sau, anh đang nghỉ ngơi ở công ty thì chị Tình hớn hở chạy đến nói: “Hú hồn tôi! Cậu được thanh minh rồi! Trăm phần trăm sạch bong nhé!”
Ôn Dữ ngạc nhiên cầm lấy điện thoại, đọc nhanh tin tức trên đó, ngơ ngác.
Anh không rõ cảm xúc hiện giờ là bàng hoàng hay giận dữ, nắm tay siết điện thoại đến tái nhợt.
Quản lý đang mừng rơn bấy giờ mới thấy anh im ắng lâu quá – sắc mặt thì hoảng hốt, hỏi: “Cậu sao đấy?”
Ôn Dữ cắn răng đáp: “…!Không có gì.”
Buổi tối về nhà muộn, anh tắm rửa rồi ngồi ôm London, ánh mắt hơi mơ màng.
Tối nay có tiệc, chị Tình thấy anh được tẩy sạch scandal thì vui hết nấc, tánh nồng ấm hơn bình thường, khiến anh phải cạn vài ly rượu.
Ôn Dữ thừ ra nhìn ti vi một lúc rồi gục đầu vào cái bụng lông lá của London, ngữ điệu chua chát: “Thật không thể tin nổi…!Con gái à, cha quả là không thể tin nổi chú Nguyễn.
Mới ba ngày trước y còn dịu dàng lau miệng cho cha, nói cha không cần lo lắng.
Vậy mà giờ con xem y làm gì kìa.
Y muốn ép chết cha con rồi…”
Càng giãi bày, trái tim càng như bị cào cấu.
Anh đã thực sự, thực sự rất tin tưởng vào bốn chữ không cần lo lắng của y.
Chỉ bằng bốn chữ này, y có nói anh xuống núi đao biển lửa, anh cũng cam lòng.
London vươn đệm thịt ra quờ quệt lung tung trên khuôn mặt đẫm nước mắt của Ôn Dữ.
Paris ở dưới đất cũng đứng dậy, sủa ngắt quãng.
Âm thanh của con vật như có cảm xúc làm anh càng khó mà kìm nổi lòng dạ xót xa, bật khóc ra tiếng.
Y nói đúng.
Anh cố tình lảng vảng quanh y, khiến người khác hiểu lầm mà tránh xa người đàn ông này.
Anh biết mình thật vô sỉ khi làm vậy.
Cho dù y có tức giận hay ghét anh, anh đều sẵn lòng chịu đựng.
Nhưng anh chẳng thể nào ngờ y sẽ tìm đến một người giống mình.
“Nguyễn Ngụy Chi, rốt cuộc chú xem tôi là gì?” Ôn Dữ thầm thì, che mặt khóc đến mức không thở được.
…
Nguyễn Ngụy Chi mới chập chờn nhắm mắt thì bị tiếng giày cao gót đánh thức, day thái dương: “Chị.”
Mạnh Cẩm Tri vuốt váy ngồi xuống bên cạnh, lo lắng hỏi: “Bị thương ở đâu?”
Y chỉ vào dưới cạnh sườn: “Khâu mấy mũi thôi, không nhiều.”
“Muộn rồi.
Chị đưa em về.” Mạnh Cẩm Tri đỡ y đi ra ngoài lấy thuốc rồi ngồi lên xe.
Chị lái xe khỏi bãi, hỏi: “Làm sao ông ta biết được địa chỉ nhà em?”
Nguyễn Ngụy Chi móc thuốc lá, chưa kịp trả lời liền bị quạt, “Xe chị không cho cậu hút thuốc.”
“Em đoán là bố em cho ông ta biết.” Y cắn đầu lọc, ngậm trên môi nhìn phố đêm dạt về sau: “Bố luôn luôn muốn đánh chết em mà.”
Mạnh Cẩm Tri không lên tiếng, tập trung lái xe.
Nguyễn Ngụy Chi bỗng có điện thoại.
Y móc ra nhìn rồi tắt đi.
Sau mấy lần như vậy, y quyết định mặc kệ chuông kêu inh ỏi trong xe.
“Ai đấy?” Chị thấp giọng hỏi: “Ôn Dữ gọi à?”
Y tỏ vẻ gật gù: “Đoán hay lắm.”
“Chuyện của em với nó chị biết hết rồi.
Sao không nghe điện thoại?”
Nguyễn Ngụy Chi làm lơ.
Chờ chị hỏi lần hai thì chuông cũng tắt, y mới đáp: “Không nghe kịp.”
Mạnh Cẩm Tri dừng đèn đỏ, quay qua bảo: “Chú đấy, tới bao giờ mới chịu ổn định? Cái tính này mà không chịu sửa thì đến một trăm tuổi cũng không ai chịu cưới chú.”
“Em đâu có ý định sống đến trăm tuổi.” Y đốp lại.
Chị đạp mạnh chân ga, lại hỏi: “Vậy em tính thế nào với ông ta? Báo cảnh sát?”
“Em đang bị truyền thông chú ý, không thể báo.”
“Rốt cuộc là em tính thế nào? Chị sẽ giúp.”
“Chị bớt lời với Ôn Dữ về em là em đã rất biết ơn.”
Di động của Nguyễn Ngụy Chi lại đổ chuông, lần này rất dài.
Không ai nói gì.
Hạt mưa lấm tấm rơi vào kính chắn, vẩy mây xám trôi trên bầu trời.
Y vừa xuống xe thì lại có tiếng chuông, lần này thì chịu bắt máy, đứng dưới mái hiên thấp giọng trò chuyện: “Anh đang chuẩn bị đi ngủ…!Ừ, ờ…!Em ngủ ngon.”
Chờ y cúp máy, Mạnh Cẩm Tri nhá còi: “Bồ mới?”
“Ừ.”
“Đẹp không?”
“Giống minh tinh thì có gọi là đẹp không?” Y cười cười.
Mạnh Cẩm Tri gác tay trên vô lăng, lắc đầu: “Chị sống lâu thế này chưa gặp ai khốn nạn bằng cậu.”
“Cảm ơn chị.” Nguyễn Ngụy Chi thản nhiên đứng tiễn: “Chắc là chỉ có chết, em mới bớt khốn nạn.”.