Chim Sơn Ca Trong Túi Áo

Chương 75: 75: Mập Mờ 09 Đùa Giỡn



Nói về chuyện ổn định khiến Nguyễn Ngụy Chi nhớ đến việc Phó Yến từng tính tìm một người phụ nữ hòa hợp để kết hôn.

Nhưng hiện tại thì phụ nữ đâu không thấy, chỉ biết anh lại đi cặp với một cậu trai tơ.
Trong kinh nghiệm của y, trai trẻ thì thơm thật nhưng trai non thì dễ ngán.

Ban đầu y đoán Phó Yến chẳng theo nổi hơn hai tháng, ai ngờ bây giờ gần một năm rồi.
Nguyễn Ngụy Chi lâu lâu mới hẹn Phó Yến đi tụ tập, liếc mắt nhìn anh từ trên xuống dưới, không hiểu sao cái người buồn tẻ, chán ngắt này bỗng dưng quyến rũ hơn hẳn.
Phó Yến chẳng buồn ngẩng lên: “Anh nhìn tôi hơi lâu rồi.”
“Cậu đấy,” Y cười cười, cố ý đè thấp giọng, “người ngoài nhìn vào ai cũng thấy cậu đang chết mê chết mệt trong tình ái.”
“Rõ đến vậy sao?”
Nguyễn Ngụy Chi gác cùi chỏ lên lưng ghế: “Chơi với trai trẻ không mệt à?”
“Mệt nhọc vì cái đẹp và niềm vui chẳng phải là phương châm sống của anh sao?” Phó Yến úp tay che miệng ly.
“Được rồi, xem như tôi đang tham khảo.

Cậu tính ổn định thế nào với một cậu trai?”
Anh ngẩn ra rồi cười nhạo: “Tôi nghe lầm rồi.”
“Không, cậu nghe không sai một chữ.

Tôi đang tham khảo về cách để ổn định.”
Phó Yến thản nhiên nhìn y: “Đầu tiên tìm một cậu nhóc đàng hoàng, sau đó yêu đi – tự khắc anh sẽ ổn định.”
Nguyễn Ngụy Chi tặc lưỡi.

Phó Yến dễ say, chuyện này cũng kha khá người biết.

Uống rượu với anh thì nói thẳng là chẳng mấy vui nhưng được cái y thường sẽ không kịp say.

Hơi men vừa đủ dẫn lối cho vài suy nghĩ tràn về.
Hình như càng thêm tuổi, người ta càng thích suy tư…!Y ngồi yên một lúc thì người bên cạnh để ly xuống.

Phó Yến cầm áo, nhét tiền vào đế ly: “Vợ gọi rồi, về đây.”
Mẹ kiếp, cứ vợ, vợ nghe ngứa tai thật.
Nguyễn Ngụy Chi ngồi chán đời thêm chốc lát rồi cũng đứng lên đi về nhà.

Nửa đường y bẻ lái về hướng cửa hàng, vứt áo vest lên sofa, không bật đèn, lần mò trong bóng tối rót nước.

Lúc nằm xuống ghế, y quên để ý tới vết thương, bị đụng đau rít một tiếng.

Trằn trọc cả buổi trời, y móc điện thoại kiểm tra tin nhắn, xóa từng cuộc gọi nhỡ đến từ một dãy số.
Hôm sau, nhân viên đúng giờ đến mở cửa thì giật thót mình: “Ông chủ! Sao anh ngủ ở đây?”
Nguyễn Ngụy Chi bóp trán ngồi lên, hai vai xõng xuống: “Tôi không được phép sao?”
“Nhưng sao anh không về nhà cho thoải mái? Tối qua anh lại đi uống à?” Cậu ta mở túi giấy đựng bữa sáng thơm phức.
Y nghe mùi mà thấy cổ họng lợn cợn, cau mày đi vào nhà vệ sinh, chỉn chu xong thì rời khỏi cửa hàng.

Trên xe, Mạnh Cẩm Tri gửi một tin: Biết chuyện của Ôn Dữ chưa?
Nguyễn Ngụy Chi lười biếng gửi thư thoại: “Liên quan gì đến chị và em?”
– Giọng lạ thế? Ốm rồi?
“Ừ, sắp chết rồi.”
– Mặc kệ cậu có sắp chết hay không, mau lết hơi tàn xem tin tức đi.
Y không hồi âm, tiếp tục lái xe tới Đài Truyền hình, nhìn đồng hồ, ra ngoài đứng hút thuốc tầm vài phút thì thấy một người đàn ông trẻ bước xuống xe đưa rước, trong tay cầm một cốc cà phê nóng, ngoan ngoãn đến trước mặt y: “Anh.”
Y mỉm cười véo một bên má cậu: “Anh cái gì mà anh, vẫn còn khách sáo hửm?”

Cận Nam Kỳ có chút ngượng ngùng, đặt cốc cà phê vào bàn tay y: “Sao tay anh lạnh vậy? Em mới mua, anh uống một hớp cho ấm người.”
“Ba ngày liên tiếp em uống cà phê rồi.

Ăn sáng chưa?”
Cậu ta vừa lắc đầu vừa nhìn sắc mặt y: “Chưa ạ.”
Nguyễn Ngụy Chi mở cửa xe cầm ra một gói giấy còn nóng đưa Cận Nam Kỳ, xoa sau tai cậu: “Từ mai phải ăn sáng đàng hoàng cho anh, nhớ chưa?”
Dù ngón tay người đàn ông lạnh toát nhưng tai Cận Nam Kỳ vẫn nóng bừng, “Em nhớ rồi.

Còn anh ăn chưa ạ?”
“Ăn rồi.” Y mân mê d ái tai mềm mại: “Làm việc đi.

Chiều anh sẽ đợi.”
Nhìn bóng lưng đối phương biến mất trong Đài Truyền hình, Nguyễn Ngụy Chi cũng đạp ga lái xe rời khỏi.

Cận Nam Kỳ là một MC không quá tiếng tăm, trước đây từng đi theo người quen của y.

Tuy tính khí cậu ta được nhận xét là ngoan ngoãn nhưng đã bước vào lối này thì ai mà không có tâm tư.
Sau khi đến phòng thiết kế, Nguyễn Ngụy Chi tắt điện thoại, đi qua đi lại sửa các mẫu âu phục, sai khiến hai trợ lý làm việc tối mặt tắt mày.

Tới khi mờ mắt, y mới dừng tay nghỉ ngơi.
Hai trợ lý vừa ăn trưa vừa tám chuyện: “Cái tin tối qua tôi mới thấy sao giờ biến mất rồi? Còn chưa kịp đọc nữa.”
“Bị đè xuống rồi.”
“Ây dà, Ôn Dữ vừa có nhan sắc vừa có diễn xuất, tôi biết cậu ấy từ bộ phim Khách dạ hành, trước giờ cũng hay xem cậu ấy đóng, kịch bản phim nào cũng ổn phết.

Tiếc thật đấy…”
“Em gái tôi là fan của cậu ta này.

Từ tối qua con bé thức trắng ôm điện thoại đi thanh minh khắp nơi, mà đến giờ vẫn chẳng thấy phòng làm việc của Ôn Dữ lên tiếng giải thích.”
“Không giải thích thì tám chín phần mười là thật rồi.

Cái giới này đúng ghê thật.

Nam nữ gì cũng chẳng trong sạch.”
“Blogger còn soạn hẳn một danh sách dự đoán vị có tiền kia là ai đấy.

Chà, hơi ác nhỉ?”
Nguyễn Ngụy Chi cất tiếng: “Này.”
“Anh gọi ai ạ?”
“Sáng giờ tôi chưa ăn gì cả, mua bữa trưa giúp tôi.”
“Ok, ông chủ.” Bọn họ hỏi y muốn ăn gì rồi cùng đi.

Nguyễn Ngụy Chi bật nguồn điện thoại, đeo kính lên tra tin tức.
Xem xong, y cười nhạo, trong ngực nghẹn một cục tức.

Muốn ăn vạ y à? Để xem Ôn Dữ có thể diễn đến khi nào.
Chập tối, Nguyễn Ngụy Chi đi đón Cận Nam Kỳ.

Cậu ta ngồi vào ghế phụ, nhẹ nhàng hỏi: “Em bật đài nhé anh?”
Bạn trai chuyển tới một kênh ca nhạc.

Nguyễn Ngụy Chi nhận ra giọng hát của Lâm Xuân Tư, thế là chợt nhớ lại lời Phó Yến nói về vụ ổn định, tự nhiên có cảm giác như bị ám, tặc lưỡi.

Cận Nam Kỳ tinh ý nhận ra y mất hứng: “Anh không thích ạ?”
“Không phải.

Anh đang nghĩ đến công việc.” Y liếc mắt: “Em thích cậu ca sĩ này sao?”
“Vâng, các bài hát của cậu ấy rất êm tai.”
Nguyễn Ngụy Chi nhìn các con số đếm ngược trên đèn giao thông, lơ đãng nghĩ hình như Ôn Dữ cũng thường đi support cho cậu vợ nhà Phó Yến.
Khói thuốc vấn vít dưới đèn mờ, tiếng cười nói rôm rả.
“Anh có khắt khe không?” Y gác tay lên vai Cận Nam Kỳ, đưa ly rượu đến môi cậu: “Hửm?”
Cận Nam Kỳ đã ngà ngà, bất giác hơi nhíu mày, nhấp môi rồi đáp: “Không đâu ạ.”
Y vẫn kề sát miệng ly trên môi cậu: “Vậy sao em nghe lời thế này? Đã không muốn mà còn cố uống mấy thứ anh đưa tới.”
“Em cứ tưởng anh thích người nghe lời?”
“Ngoan ngoãn nghe lời thì ai cũng thích,” Y búng tàn thuốc, “nhưng ngoan quá thì chán lắm.

Anh muốn cả hai ta đều vui vẻ.”
Cận Nam Kỳ suy nghĩ chốc lát rồi khum tay ghé vào tai y nói: “Vậy thì…! tối nay anh qua chỗ em đi.” Thùy tai hơi ửng hồng, “Được không anh?”
Tiếng mưa gió quật vào cửa sổ làm xáo động không gian.

Y không rõ từ bao giờ bản thân bắt đầu cảm thấy muộn phiền với chuyện yêu đương thân mật.

Trước đây, y và bạn trai luôn sòng phẳng, không giấu giếm gì nhau, tùy ý chơi đùa, tới khi chán thì chia tay – dù vui dù buồn đều không níu kéo.
Oán hờn cũng được, ghen tức cũng được, đều là cảm xúc.

Ái tình nên muôn màu muôn vẻ và sòng phẳng, ấy là niềm vui.
Mấy năm nay…!khi những người bạn trai dường như có ý chu đáo, cẩn thận và cố làm vui lòng y, thế là tự nhiên y thấy chán chết đi được.

Nhưng lười thay đổi nên cứ kéo dài.
Chắc tại già rồi.
Thời gian khiến cho nhiều thứ thay đổi, mà con người đi qua thời gian ngày càng lười thay đổi.

Đúng là nghịch lý.
Nguyễn Ngụy Chi ngủ khá nông.

Rạng sáng mưa vừa tạnh, y cũng thức dậy, rời khỏi chỗ Cận Nam Kỳ, lái xe về thẳng nhà, thay quần áo rồi lên giường đánh thêm một giấc.
Không biết đã qua bao lâu, y mơ hồ cảm thấy tay chân nóng hừng hực, đầu óc nặng trịch.

Y nghe tiếng chuông điện thoại nhưng không nhấc tay nổi để nghe máy.
Mẹ kiếp, gần đây hay suy nghĩ linh tinh chẳng lẽ là điềm báo sắp toi mạng rồi?
Nguyễn Ngụy Chi lại mê man.
Trong cơn mơ, y nghe như có tiếng gọi mình, vắt tay lên trán hé mở tầm nhìn mờ nhòe, thấy dáng hình một người con trai nhưng không rõ mặt.

Sức nóng trong cơ thể làm đôi mắt khô rang và cay xè.

Nguyễn Ngụy Chi nhắm chặt mắt, trí não như bị vò thành đống, tư duy và lời nói đứt đoạn.
Mất một lúc người kia mới hiểu mà vội vàng đi rót nước.

Anh có vẻ bối rối không biết làm sao để cho y uống, sau đó tìm ra cách lấy muỗng múc nước thấm đôi môi khô nứt của y rồi cứ thế kiên nhẫn đút y từng muỗng nước.
Thấy đủ rồi, Nguyễn Ngụy Chi mím môi ra ý dừng lại.

Y vươn tay tìm mắt kính, vô tình nắm lấy một bàn tay khác.

Tuy móng tay hơi nhọn nhưng chắc chắn là tay đàn ông.

Làn da nhẵn mịn, gân mảnh và rõ ràng.

Xúc cảm man mát như vo lại một cơn gió trong lòng bàn tay, khiến y chợt không muốn buông ra.
Không ai lên tiếng.

Người đàn ông đang thở hào hển vì bệnh tật cứ nắm giữ bàn tay đó như vậy.
Lúc sau, người kia dè dặt muốn rút tay ra.

Đúng lúc này điện thoại của chủ nhà đổ chuông.
Cận Nam Kỳ vừa vội vàng rời khỏi nhà thì mưa lâm râm, một người bạn cùng tổ gọi đến: “Sao hôm nay cậu xin nghỉ?”
“Tớ đâu có xin nghỉ.” Cậu ngạc nhiên: “Tớ dậy trễ nên đang chạy đến đây.”
“Dậy trễ? À, à.

Chắc là người kia xin nghỉ cho cậu rồi.” Người bạn cười cười: “Bảo sao nãy tớ thấy tên cậu được ghi vào lịch của chương trình XX.”
“Thật sao? Họ cho tớ dẫn chương trình đó? Nhưng, nhưng tớ còn chưa nói gì với anh ấy nữa mà? Tớ chỉ xem chương trình này một lần với anh ấy, anh ấy có vẻ chẳng hề để tâm.”
“Ai mà biết trong đầu những người đó nghĩ gì.”
“Không ổn.

Tớ chưa làm gì cho anh ấy cả, nên nói cảm ơn thế nào giờ? Anh ấy rất khác so với mấy người trước.”
“Khác thế nào chứ?” Đối phương tặc lưỡi: “Người như bọn họ đều chỉ đang chơi đùa với chúng ta.

Cậu chớ dại mà sa vào.”
“Tớ biết.” Cận Nam Kỳ đáp, giọng lạc lõng, nói thêm vài câu rồi trở về căn hộ thay quần áo, ngón tay không nhịn được sờ lên nốt đỏ trên vai.

Vào cái giới này lâu rồi mới thấy thiếu sự nâng đỡ thì rất chật vật.

Hai nhân vật trước đều nổi hứng thì gọi cậu đến, chưa từng quan tâm cậu cảm thấy thế nào.
Vậy mà tối hôm qua, trước khi làm đến bước cuối, người đàn ông chợt dừng lại, thở dài một tiếng rồi xoa xoa gáy cậu, nói: “Bỏ đi.

Em đã mệt như vậy, anh còn muốn làm gì nữa.”
Dù chưa làm gì cả nhưng anh ấy vẫn dỗ dành cậu thế này.
Cận Nam Kỳ suy nghĩ kỹ rồi cầm di động tính điện cảm ơn y, nhưng gọi mấy hồi đều không được.
Lời cảm ơn này không nên để qua ngày mai.

Trời lại mưa tầm tã.

Âm thanh xáo động đập vào cửa kính.

Ôn Dữ một lần nữa cố rút tay ra.
Chuông điện thoại vẫn đang đổ.
Anh muốn lấy di động nằm bên kia giường cho y.

Nhưng bàn tay nóng hổi của đối phương cứng rắn như gọng kìm.
Ôn Dữ đành phải kêu lên: “Chú!”
“Này.”
Cả hai đồng thời lên tiếng.
Nguyễn Ngụy Chi tiếp tục khàn đục nói: “Cậu đang đùa giỡn với tình cảm của tôi sao?”
Ôn Dữ ngơ ngác.
“Tôi tránh cậu, né cậu, cắt đứt liên lạc với cậu, làm lơ cậu.

Tôi làm tất cả để cậu biết điều mà tránh xa tôi ra.

Nhưng ai cho cậu cái dũng khí và sự kiên trì chết tiệt để cứ sấn lại gần tôi vậy hả? Cuộc đời khốn kiếp của tôi có gì thu hút cậu? Hay do đời cậu buồn tẻ quá? Tôi thay cậu dọn dẹp vụ bê bối kia còn chẳng đủ hay sao mà cậu còn tạo ra vụ bê bối lớn hơn nữa? Cậu muốn chơi trò giật gân thì tự đi mà chơi một mình.
“Tôi đã làm mọi thứ để đời cậu đừng dây vào tôi.

Vậy mà cậu cứ phải lôi tôi vào mình, từ đầu chí cuối đều là cậu đang chơi đùa với tâm tư của tôi.”
Y ngừng lại, thở dài: “Tha cho tôi đi.

Tôi chịu trách nhiệm với cuộc đời của bản thân là đủ rồi.

Đừng bắt tôi phải gánh thêm cuộc đời của cậu.”
Mưa vẫn quật liên miên vào tấm kính.

Người con trai im lặng hồi lâu rồi nắm lấy bàn tay y, ngập ngừng: “Chú…!Tôi không hề có ý định bắt chú phải gánh vác điều gì.

Tôi chỉ, chỉ…”
Ôn Dữ chợt sững người, có phải cách làm của anh đã khiến y hiểu lầm không? Có phải y hiểu lầm anh đang ép buộc y chịu trách nhiệm với vụ scandal? Y hiểu lầm anh muốn y chịu trách nhiệm với mọi thiệt hại của anh?
“Chú hiểu lầm rồi!” Khuôn mặt anh nóng bừng lên, giữ chặt tay y, run giọng nói, “Tôi, tôi chỉ muốn chú thừa nhận rằng…!trong lòng chú có tôi.”
Nguyễn Ngụy Chi hấp háy mắt, cố nhìn cho rõ người con trai đang áp bàn tay y lên môi, thì thầm, “Cháu nói thật.

Cháu chỉ muốn vậy thôi…!Rất xin lỗi chú.”
Y trầm mặc nghe tiếng mưa rơi đập vào tâm trí.

Như bị một tấm màn che mắt, y đột ngột kéo anh xuống, ghìm gáy người con trai, ngậm lấy bờ môi hồng mát lạnh.
Đầu óc Ôn Dữ trống rỗng, cả thế giới lay lắt bay biến.

Người đàn ông nghiến, cắn, vần vò.

Mãnh liệt, nóng hừng hực.

Linh hồn Ôn Dữ run rẩy, trái tim run rẩy, cảm thấy như có thể chết mất.
Nguyễn Ngụy Chi chỉ bình tĩnh, chăm chú nhìn anh.
“Ngụy Chi?”
Không ai nghe thấy tiếng mở cửa cho tới khi giọng nói vang lên.
Ôn Dữ giật bắn, như tỉnh mộng, gấp gáp giãy giụa tránh khỏi bàn tay y.

Không biết bị đụng vào đâu mà Nguyễn Ngụy Chi chợt co quắp người kêu lên một tiếng.
Anh nhận ra Cận Nam Kỳ gần như ngay lập tức, một nỗi xấu hổ bao trùm lấy toàn thân làm đầu lưỡi anh tê liệt.
Cận Nam Kỳ nhìn qua nhìn lại giữa cả hai, vẫn chưa hết sửng sốt.

Sau đó mặt cậu ta đỏ bừng, sải bước tới xô mạnh Ôn Dữ lùi về sau.
Nguyễn Ngụy Chi quát khẽ: “Cận Nam Kỳ!”
“Anh nói không thích em ngoan ngoãn chịu đựng mà!” Cậu đỏ mắt nhìn y: “Ngày hôm qua anh còn ôm em! Còn dặn em như vậy mà!”
Cận Nam Kỳ toan tóm lấy y thì bất chợt bị Ôn Dữ giữ lại.

Anh nuốt khan, cầm tay cậu tát một cái lên má bản thân.
Hai người kia ngẩn ra.

Anh vẫn đặt tay cậu lên má, bảo: “Chú ấy đang bệnh, trút giận lên tôi này.”
Cận Nam Kỳ xanh mặt, trông thấy ánh mắt người đàn ông thì giật tay lại bỏ đi.
Nguyễn Ngụy Chi đeo kính lên, đè cạnh sườn nhức nhối ngồi dậy tìm thuốc lá, rề rà mồi lửa, nhìn ngón tay tái nhợt của Ôn Dữ.
“Cuộc sống của tôi tồi tệ thế đấy.

Tránh xa tôi ra.”
Mưa dần vơi hạt, mọi âm thanh của thực tế trở nên rõ ràng.
“Chị gọi nó đến tìm em?”
“Đâu có.

Chị làm gì có chìa khóa nhà em.”
Nguyễn Ngụy Chi dí bẹp đầu lọc, lại mồi một điếu khác, sực nhớ gần đây con mèo London lại ốm, có thể Ôn Dữ cầm chìa khóa từ thím Út y.
Y bóp bao thuốc rỗng, cơn sốt làm mặt mày choáng váng.
“Thế em nói gì với Ôn Dữ rồi?” Mạnh Cẩm Tri hỏi.
“Thì, em nói chắc là chỉ có chết em mới đổi tính nết được.”
Chẳng ngờ sau đó…!y suýt chết thật..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.