Đã bốn năm,mọi việc đều thay đổi.
Thiên bình và song tử,sư tử và cự giải,kim ngưu và bạch dương đã cưới nhau và có đôi còn hạ sinh đứa nhỏ rồi.Riêng nhân mã và bảo bình còn “ăn cơm trước kẻng” nay đang rối rít tít mù chuẩn bị đám cưới.Ai cũng có đôi có cặp cả.Thời gian thay đổi đương nhiên việc thay đổi,có khi lòng người cũng thay đổi nhưng thiên yết đến giờ vẫn lẻ loi một mình.1
Hôm nay mọi người tụ tập lại ở biệt thự của song tử ăn tiệc nhỏ chào mừng ngày đầy tháng của bé Bi con của thiên bình và song tử.
“Oa,bé Bi xinh quá đi mất thôi,dì xí trước nha,sau này cho làm “con rể” của dì”Cự giải nựng đứa bé trong lòng.Bi nằm trong lòng cự giải cười khanh khách thích thú.
“Em đó,còn chưa biết là con gái hay con trai mà đã định”đính ước”cho hai đứa luôn rồi sao?Ngỡ đẻ ra là con trai nữa thì sao?”sư tử cười âu yếm nhìn bụng cự giải.
Cự giải bĩu môi
“Thì sao em chắc chắn nó là con gái đấy”
“Ầy dà,thôi cứ để bé Bi làm “con rể” của dì đi,chắc chắc chắn luôn đây nè”kim ngưu bồng bé bi lên từ tay của cự giải.
“Á,ai cho cướp “con rể” của tui,tui xí trước mờ”Cự giải nhảy dựng lên làm sư tử phát hoảng
“Hừ,đã sắp là mẹ rồi mà còn như con nít ý”xử nữ vừa nướng thịt vừa góp vui.
“Thôi ngay,người ta gọi thế là trẻ lâu nhá,ghen tị hả”Cự giải cãi lại3
“Thôi anh xin,em ngồi yên cho anh nhờ”sư tử toát mồ hôi hột.
“Nhưng “con rể” em bị cướp kìa”giải bĩu môi
“ôi giời mọi người làm gì con trai tôi vậy”thiên bình trong nhà đi ra cười tươi nói.
“À,đang định xem Bi sau này là “con rể” ai ý mà”song tử lắc lắc ly rượu cười xem phim
“Đúng là đồ trẻ con”bạch dương ngồi ôm con gái cười tươi
“A,thôi hai người cãi nhau làm gì,tốt nhất là để bé Bi làm “con rể” tui nè”bảo bình nói với theo.
“Cô kia im lặng,trẻ con cấm nói xen vào”hai cô nàng “hổ báo” kia quay ra lườm bảo bình làm cô rét muốn rới luôn tách trà cầm trong tay
“…”nhân mã vỗ vai ý an ủi bảo bình.
Thiên yết từ đầu đến cuối vẫn im lặng ngồi uống rượu thỉnh thoảng cụng ly với ma kết.1
Trong khu vườn lại tràn đầy tiếng cười như ngày nào nhưng chỉ thiếu vắng một người mà thôi.Đó là song ngư.Cô đã đi ra nước ngoài tới 4 năm lận.Thời gian đó nói dài thì cũng không dài quá mà nói ngắn thì cũng không hẳn.
Cô đi để lại bao nuối tiếc cho mọi người và có lẽ người đau khổ nhất không ai khác chính là thiên yết.Yết từ khi cô đi thì bắt đầu vùi đầu vào công việc làm việc điên cuồng như điên với công suất lớn để cho vơi đi nỗi nhớ ngư
Anh cứ làm việc từ sáng sớm tới tận đêm khuya,bận bù đầu không còn thời gian để thương nhớ ngư nữa.Thế nhưng cứ đến đem khi ngủ,nhắm mắt lại anh lại thấy nụ cười rạng rỡ của ngư.Lại nghe được tiếng cười trong trẻo của cô.
Anh nhớ cô đến từng cử chỉ,từng cái nhíu mi,nhăn mày.
Ngư,ngư.Anh mãi gọi tên cô trong giấc ngủ mơ.
“Ầy dà,lại có một máy bay nữa bị mất tích này.”bạch dương ngồi lướt face đọc tin nói
“Ầy,năm nay nhiều vụ thật”Kim ngưu vừa ăn vừa nói.
Nhân mã nhảy vào xem.”Ồ,là máy bay của mĩ,đi từ sân bay XXX đến sân bay ZZZ của nước mình hả,ồ chuyến đi lúc vào lúc 17h hạ cánh lúc 19h sao?(chém bừa thời gian nha,mik không rõ lắm đâu)Vậy mà bay đến gần nước ta rồi thì bị mất tín hiệu không rõ liên lạc,chấc chấc”nhân mã tặc lưỡi kêu.
“Cái gì???”Một tiếng hét thất thanh kêu lên.Mọi người đồng loạt nhìn ra cửa,ở đó,mẹ thiên yết và mẹ song ngư vừa đi mua sắp đồ về.Túi quần áo rơi xuống chân,cả người tái mét chết lặng ở cửa.Tuy song ngư và thiên yết chia tay nhưng mẹ thiên yết và mẹ song ngư vẫn thường đi chơi với nhau,nói chuyện phiếm…
Hôm nay hai mẹ lại hẹn nhau đi mua sắp đồ,uống caffee.Vừa hay đến cửa nghe được tin dữ.
“Sao vậy ạ?Có chuyện gì sao?”Thiên bình chạy ra đỡ bà song và bà thiên vào ghế,ân cần hỏi
“Hu hu,song ngư…song ngư nó nói hôm nay nó về nước ngay sau khi dự xong lễ tốt nghiệp,chuyến bay nó đi là chuyến bay vừa nãy.”mẹ song vừa khóc lóc vừa kể.2
Bà thiên ngồi bên cạnh cũng buồn rầu rơm rớm nước mắt.Bà rất quý song ngư.Tuy hai đứa nhỏ đã chia tay nhưng bà vẫn thường xuyên liên lạc với ngư,khi ra nước ngoài còn nhờ ngư đưa đi chơi.Con bé rất ngoan lại hiền lành nên bà thích nó.Hôm nay bà và bà song hẹn nhau đi mua sắp thêm đồ cho song ngư mừng cô về nước.
Hai người đang vui vẻ định lát nữa ra sân bay đón người ai ngờ vừa về đến nhà liền nghe được tin dữ.
Mọi người chết lặng.Không khí căng thẳng bao trùm.
Nhân mã ho khan”Có..có phải bác nhớ nhầm không,có lẽ không phải chuyến này?”
“Không nhớ nhầm đâu,lát nữa bác định đi cùng bà song đi đón song ngư mà”Bà thiên thở dài
Thiên yết là người phản ứng đầu tiên,lập tức chạy ngay ra ngoài định đến sân bay.
“Đợi chút,tớ cũng đi”song tử vội gọi
Nghe tin em gái đi phải chuyến bay bị mất tín hiệu anh cảm thấy thế giới như sụp đổ,thần kinh tê liệt,không biết làm sao,chỉ khi thiên yết phản ứng anh mới đi theo.
“Đợi chút,tớ cũng đi”Mọi người nói với theo
“Tất cả chúng ta cùng đi luôn đi”ma kết đứng dậy lấy chìa khóa xe
Mấy chiếc xe ô tô xuất phát từ biệt thự nhanh chóng chạy hòa vào dòng người đông đúc.Trên xe ai cũng căng thẳng,chỉ cầu mong ngư không gặp chuyện gì xấu.+
Những chiếc xe lập tức lao đi vun vút trong đêm.