-Ak ………tao nói………. Ê mày! Đến trường rồi ( Con Phương độtnhiên đổi chủ để)
-Hả???!! Ừ… đi bộmà cũng nhanh thiệt..
-Ờ! Mày ơi! Trường mình có vụ gì hót hay sao ý mà bọn nócứ bâu ở đấy nhiều như kiến thế?
-Tao cũng không biết…ra xem cái gì đi mày ơi..
-Ừ…mau!
Thế rồi tôi với con Phương hai đứa chạy ra xem
* * * * *
Trở lại với TM và Dương, 2 tên này lao xe tớicổng trường thì đỗ luôn ở đấy. Cả 2 đều bướcra xe rồi lườm nhau bằng ánh mắt chết choc.. điều đó chính là nguyên nhângây ra sự lộn xộn trước cổng trường.
* * * *
Tôi và con Phương2 đứa khổ sở lắm mới chen được vào giữa đám đông để xem ai là nguyên nhân của vụlộn xộn này. Khi vào đến nới, tôi suýt ngã ngửa ra đằng sau khi thấy nhân vậtchính là tên Dương và tên Thái Minh: “ Oái oái…chết! Phải chuồn luôn thôi khôngthì khổ.”. Nghĩ cũng đủ sởn da gà với những hành động quái dị của 2 bọn hắn sắplàm rồ@. Tôi liền cố gắng len luôn ra ngoài. Dương và TM đã nhìn thấy tôi rồi.Dương thì lạnh lùng bước đi, đám đông phải tản ra cho “ hoàng tử” đi. Còn TM cũngkhông phải tay vừa, hắn từ từ rút điện thoại trong túi ra gọi cho thuộc hạ…
(* cuộc nói chuyệnqua điện thoại: – Cậu chủ..!!
– Lớp 10a1- lôi con nhỏ tên Oải Hương tới đây- nhỏ đó mà có chuyện gì thìđừng ai mong sống.
– Dạ!
TM lạnh lùng dập máy *)
Tôi với conPhương trốn từ nãy bây h mới dám ló đầu ra.. Cứ như vừa vượt ngục vậy @@…Tôibây giờ mới vắt chân lên cổ mà chạy lên lớp…vừa đi hết cậu thang, tôi thấy trướccủa lớp có 1 tốp người mặt mũi bặm trợn đứng ngoài, sau đó từ trong lớp bước ra1 thg` còn bặm trợn hơn…tôi trố mắt vì đây chính là tên “đàn em”của TM.
-Phương ơi! ( Tôi thều thào)
-Ơi?
-Chết tao rồi mày ơi….nhìn kìa ( tôi chỉ chỉ cái tay hướngđến tốp ng` kia)
-Thì sao? ( Con Phương ngây ngô)
-Mày không thấy gì à?
-Có!
-Thấy gì? ( Mắt tôi sang lên)
-Người…( Con Phương phán 1 câu làm tôi như muốn đổ người)
– Trời ơi! Tao lạymày….Người của TM đấy…..Cứu tao đi ….
-Hiihii! Tao nói có sai đâu…ảnh thích mày mà! Hihihi
-TRẦN LAN PHƯƠNG!!!!!!!!! ( Tôi hét to ….tất cả ánh mắtcủa tốp người kia sáng hết cả lên khi đã tìm thấy con mồi…_)
– Hức hức….Phươngơi.,…giúp tao đi mà…..tao xin mày đấy…
– OK!
Tên cầm đầu chuẩn bị bước ra chỗ tôithì Phương nhanh chân chạy ra chỗ hắn, nói nói cái gì đó, xong rồi 1 lúc sau bọnngười đó mới được lệnh rút đi.
(* Cuộc trờ chuyện của Phương và têncầm đầu:
– Nè! Các anhcó thể rút.
– Tránh ra! Màymuốn chết à mà cản trở công việc của tao?
– Vậy thì xemlại đi, xem ai làm cản trở công việc của ai. Tôi là Trần Lan Phương….Chắc cácanh cũng biết thân phận của tôi hiện giờ?
– Mày…. TrầnLan Phương??!! Ơ…. Mày là Trần Lan Phương?
– Đúng!
– Mày mới đượcphong chức chị hai trong các thuộc hạ, sau tao sao?
– Đúng! Hải Sẹo ạ! ( Phương nhếch mép 1 cái)
– Phương Shin! ( Tên Hải sẹo nói nhỏ)
– ( Phương mỉmcười) ……. – Dù sao cũng là anh em cả…..Tôi được lệnh ở bên cái Hương rồi…bảo cậuchủ cứ yên tâm, mọi người không phải lo…..Rút! (Phương ra lệnh)
– Rõ! Chị Hai!
– Đi thôi….AnhHai!
– Um… Bây h mới biết mặt chịHai của cái bang này như thế nào…không đến nỗi nào phải không? Là anh Hai màcòn chưa bao h nhìn thấy chị Hai thì phải gọi thân phận rất không tầm thường rồi….Bí ẩn phết nhỉ? ( Hải sẹo nhếch mép) …
– (Phương nhếch mép)..- Tấtnhiên…ta còn gặp nhau dài dài anh Hai ạ…
Thế rồi lại 1 cái nhếch mép, Hảisẹo dẫn đàn em đi …..về. *)
………………….
Tôi cứ ngồi đó há hốc mồm mà chờ đợi….Cuốicùng, bọn du côn kia cũng đã rút đi….
Lấy lại vẻ hí ha hí hửng, con Phươngchạy lại chỗ tôi:
-Ê Hương…thế là OK rồi….hihi
– Ôi Phương! Tao yêumày quá xá luôn…Mày là vị cứu tinh của cuộc đời tao….Mày là vị anh hung, là cuộcsống, là tất cả cuộc đời tao………..bla bla bla ( Tôi vừa nói, vừa ôm chầm lấy nhỏ)
-Thôi…thôi …thôi….mày cho tao xin cái…tao sắp nghẹt thởrồi đây này! Ặc Ặc!
-Ờ…ak mà mày làm kiểu j mà đuổi bọn kia đi dễ dàng vậy?Bái phục quá…
-À…à….thì….mấy tên đó mê vẻ đẹp “ Nghiêng nước nghiêngthành” của tao ý mà…hehe ( Con Phương chớp chớp mắt)
-Có mà nghiêng thùng đổ gánh thì có!
-Hahahaah! ( 2 chúng tôi lại cười sặc sụa bước vào cửa lớp)
Vừavào lớp, 2 chúng tôi đã là tâm điểm của sự bàn tán.
Mặc kệ, tôi với con Phương thản nhiên ngồivào chỗ nói chuyện, cười đùa vui vẻ như không có ai xung quanh
TÙNG! TÙNG!!!! hai tiếng trống vang lên
Bỗng Dương từ từ tiến vào bàn
UỲNH!!! Giật thót cả tim! Hú vía! Cả lớp im lặng. Hóa ra là tiếng dằn bàn của Dương. Hắn nhìn con Phương bằngánh mắt hình viên đạn
Phương không có vẻ sợ hãi. Nó vẫnthản nhiên bước về chỗ ngồi
Dương cũng lại lạnh lùng ngồi xuốngchỗ ngồi
-Tại sao mi lại mất lịch sự như thế hả???
-CÂM
-Đồ thần kinh ( tôi lẩm bẩm quay đầu ra chỗ khác)
-Nói lại!! ( Hắn đã nghe thấy ……thính kinh đấy ……hix)
-Thần kinh!!! Hai an hem nhà mi đúng là thần kinh. Cácmi không có từ gì để nói ngoài từ CÂM ak?? Tiết kiêm lời nói đến thế là cùng
-Nhắc lại ( Dương gằn giọng)
-Cả suốt ngày nói đi nói lại từ NHẮC LẠI nữa ( Tôi lại bắtchước)
Tôi còn chưa blô bla hết thì tự nhiên có cảm giác như mình đagđược bay
( Dương tóm lấy cổ áo tôi nhấc bổng tôi lên. Săc… chết mất). Nhưng không vì thế mà tôi chịu khuất phụng mà vẫn cố cãi ngang
-cả suốt ngày túm lấy cổ áo tôi nhấc lên ……nữa ( tôi lạikể tiếp)
Tôi cứ tưởng hắn lại lên cơn ném tôi cái UỲNH cơ. Nhưng hắnkhông làm thế. Với một tay nhấc tôi lên, một tay đút túi quần, hắn bước rangoài cửa
Chợt con Phương chạy theo ra túm lấy cánh áo của tên Dương:
-Cậu có thể đi nhưng…….để bạn ý ở lại
-Bỏ ra nếu muốn sống! ( Dương gằn giọng)
-Cậu nghĩ …….( Con Phương vẻ sợ sệt, tối sầm
Tôi thì từ nãy vẫn vùng vẫy, nhưng hắn khỏe quá, không làmgì được…càng quẫy,…..tôi càng thấy khó thở hơn….
………………..
Con Phương từ từ về chỗ, rút điện thoại ra bấm bấm….
(* Cuộc nói chuyện củaPhương qua điện thoại:
– Cậu chủ!
– Nói!
– Tên Dương bắt cái Hương đi rồi!
– Thằng khốn! ( TM gằn giọng)….- Đi theo nó cho tao…..tút….tút…*)
Con Phương mỉmcười nhẹ rồi đi ra ngoài cửa …
Tôi khi bị tên Dương xách cổ áo đi ra ngoài thì tôi chỉ biết quẫyvà la hét,,,, ồn ào cả 1 sân trường……Tôi càng quẫy mạnh thì càng khó thở…Bây htôi không còn cảm giác gì ở chân nữa, đôi chân đã tê cứng