Tôi khi bị tên Dương xách cổ áo đi ra ngoài thì tôi chỉ biết quẫyvà la hét,,,, ồn ào cả 1 sân trường……Tôi càng quẫy mạnh thì càng khó thở…Bây htôi không còn cảm giác gì ở chân nữa, đôi chân đã tê cứng,cổ họng k0 thể phátra tiếng nói được nữa,mắt cũng đã bắt đầu chao đảo và muốn sụp xuống.Toàn thânthể tôi cảm thấy khó chịu, khó chịu lắm rồi.Tôi đành mặc kệ cho tên Dương đưatôi đi đâu thì đi, trong tâm óc tôi bây giờ chỉ nghĩ rằng tên Dương là 1 conquỷ sống………Dương đưa tôi đến 1 cây cầu. Khi tôi chuẩn bị xỉu vì thiếu oxi thìtên Dương đặt tôi xuống đất, tôi ngồi sụp xuống thở hổn hển. Tôi cứ nghĩ lại cáicảm giác vừa nãy là tôi lại rùng mình hoảng sợ. Tôi ngửa mặt lên nhìn Dương,Dương đang nhìn tôi một cách vô hồn. Tôi không còn đủ sức để nói với cả hắn bâyh vả lại tôi cũng k dám nói …Tôi đứng dậy định trở về trường thì Dương lên tiếng:
-Đứng lại!
-Sao tôi lại phải đứng lại? Sao tôi lại phải nghe theo lờicậu? Cậu đã lấy nhà của tôi, để tôi sống chui sống lủi, đáng nhẽ cậu phải vui mừngchứ? Hay là cậu vẫn chưa hài lòng. Cậu muốn tôi ra sống đầu đường xó chợ chứ gì?Oke! Miễn không dính dáng gì tới cậu là tôi luôn sẵn sang…( Tôi quay gót bước đi)
-Đứng lại!
-TÔI ĐÃ BẢO CẬU ĐỪNG RA LỆNH HO TÔI! THẾ BÂY H CẬU MUỐNGÌ Ở TÔI? ( Tôi quay đầu lại, hét to)
-TÔI BẢO CÔ ĐỨNG LẠI!
Mặc kệ,tôi vẫn bước đi….Thế rồi Dương đi thật nhanh, kiểu lạnh lùng pha tức giận, trônglúc này ghê cực…Dương giữ chặt lấy tôi, đẩy tôi vào thành cầu. Hắn giữ chặt lấytôi nhưng tôi không sợ:
-Cậu muốn gì? ( Tôi trừng mắt)
-…….
** * **
(* Thái Minh sau khi nhận được điện thoại của Phương rằng nóđang bị Dương” áp giải” ở đường AB, cầu XXX thì nhanh chóng chạy ra cửa….TM chạynhanh, lấy xe và lao vun vút,,,lao như đang vồ lấy một con mồi ngon, sợ mồi đóchạy thoát, cũng có thể tưởng tượng rằng phải vồ lấy, sowjnhuw sắp mất cái j đóquan trọng với cuộc đời mình, cho nên các bạn phỉ tưởng tượng lúc đó TM khẩn trương như thế nào? *)
* * ** * *
Dương từ từ cúi xuống, nhẹ nhàng đặt môi hắn lên môi tôi.
-Thằng khốn! ( Bỗng1 tiếng gằn giọng phát ra)
Tôi trợn tròn mắtngạc nhiên, sau đó đẩy tên “khốn nạn”Dươngkia ra, mặt bắ đầu đỏ lựng, tôi cúi đầu xuống khổ sở, kiểu như hối lỗi vìvừa làm điều j có lỗi lớn lắm …Mà có lỗivới ai nhỉ? Điên quá! @@…Phải bảo là như vừa làm 1 việc “ vụng trộm” bị ngườita bắt quả tang ý T.T…
Người vừa nói không cần nói chắc ai ai đềubiết…đó là TM là đương nhiên….Điều làm tôi ngạcnhiên hơn đó chính là người đi bên cạnh TM là con Phương- con bạn chí cốtcủa tôi… “ chắc em ý báo với TM đây mà…^^Về phải “ trả ơn” mới được tên Dương không giữ tôi nữa mà quay sang nhìn TháiMinh, nhếch mép…như chớp được thời cơ, tôi liền chạy thật nhanh ra chỗ con Phươngvà Thái Minh….
Cạch! ( Bỗng 1 họng súng chĩa vào Dương…)
……………….
Cạch! ( Dương lại rútsung ra chĩa lại)
Huhuhuuh…sao thế nàyhả trời….định “thanh toán” nhau sao? An hem 1nhà mà bắn nhau sao?
-Huhuhuhuhuhuh…..( Bỗng tôi òa khóc, vì thấy quá hài khidây dưa với 2 anh em nhà này…tôi dúi đầu vào con Phương)
-Nín đi! (Con Phương dỗ dành..)..- Thôi! Đi về!
-Hức hức ( Chỉ còn tiếng nấc nhẹ)
2 tên kia thấy tôi khóc…liền hạ súngxuống….
Sauk hi thấy tình hình đã ổn…tôi lại toe toét như gì ý….tôi chuẩn bịtung tăng cùng con Phương thì….
-Đứng lại! ( Dương gằn giọng)