——- Tỉnh dậy——
– Hơ hơ….. tôi đang ở……
– CÂM (1 tiếng nói lạnh lùng vang lên, đó là Dương)
– Dương????!!! ơ… Lyn……?
– CÂM ( dương gằn giọng)
– Cậu ấy đâu? ( tôi hét)
– CÂM ( Dương cũng gào lên, làm tôi cũng không dám totiếng)
-…………… im lặng……..
_ Tôi chuẩn bị đứng dậy _
– Nằm xuống! ( Dương găn giọng)
– Không! ( tôi vênh mặt)
– Nói lại! ( Dương gằn giọng)
– Anh không cho tôi đi ăn để tôi lại ngất xỉu nữa ak?Đồ nhẫn tâm………
BỐP! BỐP!! 2 tiếng vỗ tay đó lại bắt tất cả mọingười phải đi vào phòng
– Cho tôi hả??
-…….. ( Không nói gì)
Ngoàm…ngoàm…..ngoàm
Tôi vồ ngay vào bàn mà ăn ngấu nghiến
– Tèn….. nít! báo cáo bộ trưởng: Sạch bong sángbóng……. kakaka
—— bàn ăn bây giờ hết sạch thức ăn—–
Ôi chua sơi! Mình là cái thể loại gì đây? Bao nhiêuthức ăn đấy chứ chẳng chơi….
– A! Chết rồi! Lyn đâu? ( tôi ngớ người ra, vì ănmà tôi lỡ quên “ ân nhân cứu mạng “ của mình T.T…… xin lỗi Lyn nha)
-…….
– Kệ cậu! Tôi di tìm bạn tôi……..
– Đứng lại! ( Dương gằn giọng)
-……………, tôi không đứng lại mà vẫn đi >để lại Dương một mình trong phòng
* Dương năm chặt tay, hai hàm răng nghiến chặt
– Dạ! Thưa bác, bệnh nhân Jess Lun ở phòng nào ạ?
– Jess Lyn? Cô là người nhà của cô ấy?
– Vâng ạ! Cháu là bạn rất thân của bạn ấy
– Phòng 263!
– Dạ! Cháu cảm ơn bác ạ
* tôi vội vàng chạy vào thang máy và bấm bấm *
. – A! 263 đây rồi!
* tôi thấy cửa hé, chuẩn bị bước vào*
-……………………. ( Tôi đứng im như trời trồng, mắt rưng rưng)
Thái Minh đang năm tay Lyn ư??? Tôi không thể tin vàomắt mình được nữa……………………