Đã hai tuần Ôn Dịch Phàm ở nhà Tiểu Mễ.
Ôn Dịch Phàm giúp Tiểu Mễ soạn thảo tiểu thuyết.Còn lại thì là toàn phá hoại…
Như hiện tại là gái trong xóm xúm lại nhà tìm Ôn Dịch Phàm, họ rôm rả bao vây Ôn Dịch Phàm, Tiểu Mễ không chịu nỗi ồn ào chối tai nên đẩy Ôn Dịch Phàm ra ngoài đóng cửa lại.
Ngồi trong nhà Tiểu Mễ nhìn ra thấy Ôn Dịch Phàm nét mặt lạnh lùng khiến cô đơ vài giây, suy nghĩ Ôn Dịch Phàm đâu bao giờ trưng khuôn mặt lạnh lùng đối với cô.
“Ôn Dịch Phàm nay lạ thế? Sao tính lạnh lùng không gần nữ sắc giống trong tiểu thuyết vậy?”
Tiểu Mễ vừa bước quanh nhà vừa bấu càm suy ngẫm.
“Cạch.”
Ôn Dịch Phàm đẩy cửa vào.
“Tiểu Mễ cho cô nè!”
Tiểu Mễ cắt đứt suy nghĩ bâng quơ, quay mặt nhìn thấy trên tay Ôn Dịch Phàm là một cái hộp to sang trọng.
“Là cái gì thế?”
“Cô mở ra xem đi!”
Tiểu Mễ cầm mở ra là một chiếc đầm đỏ mà hôm bữa cô thích. Lúc đó đi cùng Ôn Dịch Phàm ngang shop thời trang Ly Ly cô rất ngắm nghía rất lâu, lúc đó Ôn Dịch Phàm lôi cô vào mặc thử nhưng cô nhất quyết không vào, lại còn cắn tay anh ta chảy máu. Cô không ngờ hôm nay lại có được chiếc đần đó.
Tiểu Mễ tròn mắt nhìn Ôn Dịch Phàm.
“Anh tặng cho tôi hả? nó mắc lắm đó!”
“Ừ, cô cảm động lắm chứ gì?” Khoé miệng cong lên.
Tiểu Mễ chợt nhớ tới lũ con gái ngoài kia.
“Khoang đã lũ con gái ngoài kia, anh không phải dùng bản mặt dụ dỗ họ đưa tiền cho anh mua chứ?”
Ôn Dịch Phàm vươn tay ký vào đầu Tiểu Mễ khiến cô đau điếng.
“Cô nghĩ tôi là một tra nam chính hiệu à?”
Tiểu Mễ bĩu môi: “Bộ không phải à?”
“Á.” Tiểu Mễ bị tấn công bất ngờ.
Ôn Dịch Phàm ép sát người Tiểu Mễ vào tường, người cô bị khoá trọn trọng lòng anh.
“Tiểu Mễ cô muốn kiểm chứng tra nam ra sao không?” Giọng ma mị.
Vừa nói tay Ôn Dịch Phàm mâm mê theo chiều từ trên xuống dưới theo cơ thể nhỏ nhắn của Tiểu Mễ, tay anh dừng lại giây lát ở vòng eo con kiến rồi muốn tiến sâu xuống vùng cấm địa nhưng Tiểu Mê cảm nhận ngay điều sắp diễn ra, cô chộp cổ tay anh ta giữ lại.
“Anh đừng quá đáng!”
Ôn Dịch Phàm dừng tay buông cô ra bởi vì anh thấy nước mắt đọng trên khoé mi Tiểu Mễ rồi. Anh thấy mình hơi quá đáng thật, vội đưa ngón tay muốn gạt nước mặt cho cô nhưng bị cô đưa tay hắc ra.
“Anh đừng tỏ vẻ tốt, trả anh đó, tôi không cần!”
Tiểu Mễ ném mạnh hộp quà vào ngực anh, anh phản xạ chớp lấy. Tiểu Mễ đi thẳng vào phòng.
“Cạch.”
“Rầm.” Dập mạnh cửa.
Tiểu Mễ rất giận Ôn Dịch Phàm, cô mới vừa cảm động tý mà anh ta đã được nước làm tới, Cô tiếc cái đầm quý giá lúc nảy ghê mà không thể bỏ qua cho Ông Dịch Phàm đáng ghét ngoài kia. Sau hồi lâu lăn lộn vò đầu bước tóc.
Thì lúc này chuông cưa reo liên hồi.
“Ding dong.”
“Dinh dong.”
Tiểu Mễ nghe chuông reo rất lâu mà tại sao Ôn Dịch Phàm không mở cửa, thế là cô bèn mở của ra.
“Cạch.”
Cửa mở ra Tiểu Mễ chạm mặt Ôn Dịch Phàm đang đứng trước cửa cô, tay anh còn trên không trung vì vươn tay sắp chạm tới nắm cửa muốn mở thì đột nhiên cô mở ra nên anh đơ luôn.
Tiểu Mễ nhíu mày hỏi gắt gỏng:
” Cửa chính anh không mở, mở cửa phòng tôi làm gì?”
Dứt lời Tiểu Mễ tiến thẳng ra mở nhanh cửa.
“Cạch.”
“Tiểu Mễ sao cậu mở cửa lâu vậy?”
Chính là Chung Hân, cô ta bước vào nhà đảo mắt nhìn khắp phòng, cô ta nghi ngờ Ôn Dịch Phàm thật sự ở cùng cô bạn thân của mình vì hôm bữa lúc bước vào shop thời trang Ly Ly, cô ta đã thoáng thấy bóng dáng cô bạn thân của mình lướt qua cô ta, đi cạnh cô bạn thân là một người đàn ông ăn mặc quái dị đồ bộ pijama nữ tính, tuy nhiên nét mặt thì cô ta thoáng nhận ra giống Ôn Dịch Phàm đến 99%, Dù người đàn ông đó có lẽ biết cô ta nhìn mình nên kéo bạn cô bước nhanh lên taxi.
Tiểu Mễ đóng cửa bước theo sau quan sát điệu bộ của Chung Hân từ nảy giờ cô lấy làm lạ, cảm giác Chung Hân muốn tìm gì đó liền hỏi:
“Chung Hân cậu tìm gì vậy?”
Chung Hân giật mình tìm cớ nói lãng đi việc muốn tìm Ôn Dịch Phàm.
“À đâu có mình tới thăm cậu thôi!”
Tiểu Mễ kéo Chung Hân ngồi xuống sofa, chạy lại bình nước ở cạnh tủ tivi rót ly nước mời Chung Hân, Chung Hân cầm ly nước mỉm cười tỏ vẻ cảm ơn Tiểu Mễ.
“Tiểu Mễ cậu đang ở với ai?”
“Chung Hân cậu hỏi kỳ vậy! tôi ở một mình chứ có thêm ai đâu!”
Chung Hân nhìn thẳng vào mắt Tiểu Mễ tỏ ý dò xét.
“Bữa cậu có nói Ôn Dịch Phàm chui ra từ tiểu thuyết là sao?”
Tiểu Mễ không ngờ Chung Hân còn nhớ chuyện hoang đường hôm đó, càng không nghĩ là Chung Hân lại quan tâm nhật vật Ôn Dịch Phàm đến như vậy. Bỗng cô nhớ thái độ muốn né tránh không mở cửa của Ôn Dịch Phàm càng giấy lên sự tò mò, nghĩ phải hỏi rõ Ôn Dịch Phàm trước, nên cô quyết định nói dối với Chung Hân.
“Ơ bữa mình ngủ mơ thôi!”
“Thật.. chỉ là mơ chứ?”
“Ầy gạt cậu làm gì!” Cười gượng gạo.
Chung Hân đứng dậy muốn bước thẳng vào phòng ngủ của Tiểu Mễ kiểm tra cho chắc, nhưng Tiểu Mễ nhanh chóng đứng dang cách tay trước mặt Chung Hân ngăn lại.
Chung Hân bị ngăn bất ngờ cộng thêm nét mặt hốt hoảng của Tiểu Mễ, nghi ngờ trong lòng càng dâng cao.
“Tiểu Mễ sao lại ngăn mình?”
Tiểu Mễ nét mặt chứa đầy bối rối, Chung Hân chao mày nâng tay gạt Tiểu Mễ sang bên tiến thẳng lại cửa phòng mở ra.
“Cạch.”
Tiểu Mễ chạy lại đứng sau lưng Chung Hân, cô ngó vào không thấy Ôn Dịch Phàm đâu thở phào nhẹ nhõm.
Còn Chung Hân đứng đảo mắt quét hết căn phòng, cả dưới sàn giường vẫn không thấy người cần tìm, lòng đầy thất vọng đôi mắt rũ xuống.