Còn Chung Hân đứng đảo mắt quét hết căn phòng, cả dưới sàn giường vẫn không thấy người cần tìm, lòng đầy thất vọng đôi mắt rũ xuống.
Nhưng rồi Chung Hân đã trong thấy chiếc hộp sang trọng trên giường bèn bước nhanh lại cầm lên, cô ta híp mắt tỏ ý nghi ngờ liền giở ra. Quả nhiên đúng như cô ta nghi ngờ bên trong đúng là chiếc đầm cao cấp, thân phận Tiểu Mễ không thể nào mua nỗi chiếc đầm này. Cô ta chạm nhẹ những ngón tay lướt trên mặt vải lụa mềm mịn.
Tiểu Mễ ngẩn ngơ trước hàng động của Chung Hân, rõ ràng đã quá tự tiện đụng vào đồ của cô, dù thân cỡ nào thì cô cũng không thích đồ cá nhân của mình bị tùy tiện đụng vào thế. Cô bắt đầu tỏ vẻ khó chịu muốn tiến lại giật lại hộp đồ.
Nhưng chưa bước được sải chân thứ hai thì đã vấp té. “Á!” Đúng lúc này Chung Hân quay người lại muốn hỏi rõ về chiếc vấy, nói được vài chữ:
“Tiểu Mễ chiếc…đầm….”
“Ầm”
Âm thanh của lưng Chung Hân chạm sàn, Cô ôm trọn Tiểu Mễ trong lòng mình, chiếc hộp từ trên không trung rơi xuống chạm sàn tạo ra âm thanh:
“Bộp”
Đồng thời chiếc đầm lụa dài rơi xuống phủ lên hai cô gái ôm nhau dưới sàn.
Chung Hân nét mặt đầy lo lắng, bàn tay vuốt ve lưng Tiêủ Mễ.
“Tiểu Mễ cậu không sao chứ?”
Tiểu Mễ ngại đỏ mặt ngồi bật nhanh dậy vì núi đôi hai đứa con gái chạm nhau.
“Ờ mình….mình không sao?
“Ừ cậu không sao thì tốt rồi!” Nét mặt chùng lại do đau.
“Chung Hân cậu bị sao hả? đừng làm mình sợ chứ?”
“Ừ, mình có sao rồi! Cậu không đứng dậy thì mình chết thiệt đấy!”
Nghe câu nói đầy ẩn ý của Chung Hân, Tiểu My bất giác nhìn xuống phần dưới của Chung Hân bị cô ngồi kẹt chặt.
Tiểu Mễ vội vàng đứng dậy đồng thời Chung Hân cũng đưa tay lên Tiểu My nắm lấy kéo dậy dìu Chung Hân ngồi lên giường, đưa tay xoa lưng muốn giúp Chung Hân giảm đi phần nào đau đớn, cũng nhằm chuộng lỗi do bất cẩn.
“Chung Hân xin lỗi, mình làm cậu đau!”
“Không sao, cậu ổn là được rồi!” Mỉm cười ôn nhu.
“Chung Hân cậu đúng là người bạn tốt nhất của mình, té đau thế mà câu đầu tiên là hỏi mình có sao không? Không hề khó chịu với mình!”
Chung Hân nhìn nét mặt ngây thơ xen lẫn áy náy của Tiểu Mễ, bất giác muốn véo mạnh vào má cô gái ngốc này, Chung Hân mỉm môi đồng thời vươn tay xoa đầu Tiểu Mễ nói lời an ủi:
“Thôi nào, cậu con nít vậy!”
“Ừ mình cảm động lắm!”
“Thôi tỉ tê xin lỗi đủ rồi!”
Chung Hân đứng dậy cúi xuống nhặt chiếc đầm lụa lên, ngồi xuống cạnh Tiểu Mễ.
“Giờ cậu có thể nói cho mình biết chiếc đầm này ở đâu ra được không?”
“Mình..!”
Tiểu Mễ ngập ngừng không biết nói sao cho hợp lý.
Chung Hân thấy Tiểu Mễ khó nói, bản thân cô cùng ngầm hiểu lý do, nên không hỏi dò nữa. Cô đứng dậy nhặt chiếc hộp xếp gọn chiếc đầm như ban đầu đặt trở vào.
Chung Hân luôn tôn trọng đồ đạt vật dụng cá nhân của người khác, lúc nãy vì nôn tìm người mà đã lỗ mãng đụng vào đồ của Tiểu Mễ, cũng vì thế nên khi mở hợp ra cô chỉ dùng ngón lướt nhẹ trên mặt vải chứ không lấy váy ra khỏi hộp.
Chung Hân đặt chiếc hộp lên tay Tiểu Mễ, ánh mắt trìu mến.
“Mễ Mễ xin lỗi, khi nãy mình tự tiện đụng vào đồ của cậu!”
Tiểu Mễ cảm thấy mũi lòng vậy mà khi nãy cô còn nổi giận có ý muốn giật lại đồ trên tay Chung Hân còn muốn mắng Chung Hân thậm tệ. Nghĩ lại thấy bản thân mới là người ích kỷ nhỏ nhen.
“Chung Hân cậu..?”
“Mình sao hả?”
“Cậu không muốn biết chiếc vấy kia đâu ra nữa à?”
Chung Hân qua đảo mắt quét hết phòng, nhếch mép đáp bằng một chữ ngắn gọn:
“Không!”
Dứt lời Chung Hân bước ra khỏi phòng, Tiểu Mễ cũng bước theo sau.
“Chung Hân đợi mình với”
Chung Hân bước lại sofa cúi người lấy túi xách mang vào, quay mặt muốn ra về, Tiểu Mễ kéo tay Chung Hân lại hỏi:
“Cậu về luôn hả?”
Chung Hân nhìn Tiểu Mễ rồi trưng đôi mắt đầy ám muội, nhếch môi nói:
“Mình sẽ thường xuyên đến thăm cậu, Mễ Mễ à!”
Dứt lời Chung Hân cũng tiến nhanh ra chiếc xe sang trọng cả 4 vệ sỹ đứng đợi.
Tiểu Mễ nhìn thấy mà ngưỡng mộ Chung Hân tiểu thư xinh đẹp giàu có lại thêm tính tình mạnh mẽ, nghĩ lại thân phận nhà nghèo của mình thật là trớ trêu.