“Ừ đại loại là anh hai mình giữa lời hứa nuôi mèo dùm cậu, lúc chưa biết cô gái đó là cậu, cả nhà mình ai cũng nghĩ anh hai mình đồng tính á. Giờ hay rồi, cậu xứng đáng làm chị dâu mình.” Chung Hân cười tươi.
[……]
Khung cảnh biệt thự Ôn Gia.
Ôn Dịch Phàm về tới bước thẳng vào phòng khách thấy mỗi mẹ mình ngồi ở sofa xem tivi, anh chao mày hỏi. “Mẹ, cha đâu rồi.”
Mẹ anh ngẩn nhìn anh trả lời: “Cha con trên phòng sách, mà có chuyện gì trông con không vui vậy?”
Ôn Dịch Phàm cười gượng gạo đáp lời: “Không có gì, con lên tán gẫu với cha.” Dứt lời anh đi thẳng lên lầu, mặc kệ mẹ anh đang ngơ ngác…
“Cạch.”
Ôn Dịch Phàm đẩy cửa vào, không thèm gõ cửa, cha anh giật mình vì đang đọc sách nhàng nhã mà bị kinh động, liền nhăn mặt, quát tháo: “Thằng con trời đánh, vào sao không gõ cửa.”
Ôn Dịch Phàm chậm rãi ngồi xuống sofa đáp lời: ” Cha nói đi, chuyện hôn ước là sao?”
Ôn Dịch Chương bước lại ngồi xuống, nâng trà nhâm nhi, nhìn vẻ nôn ruột của con trai, nhếch mép nói: “Con hay rồi à, thông tin nhạy đó.”
“Cha đừng vòng vo.”
“Bên Chung Gia, muốn tiến hành hôn ước vì con gái họ đủ 18 tuổi rồi, hôm trước cha con bé qua là để chọn ngày cưới cho hai đứa.” Ôn Dịch Chương thông thả trả lời.
Ôn Dịch Phàm nghe thế, lòng gợn ngàn cơn sóng dữ. Hôn ước mà tiến hành thì Tiểu Mễ sẽ ra sao. “Cha hãy hủy hôn ước đi, Ôn Gia đâu có thiếu tiền, Chung tiểu thư có thể cưới ai tùy thích.”
Ôn Dịch Chương sao có thể chịu hủy hôn ước môn đăng hộ đối, hai tập đoàn sát nhập thì còn gì tốt lành hơn. “Con đừng cãi bướng nữa, con bé nó cũng thích con, vấn đề tình cảm có thể bồi đấp dần.”
Ôn Dịch Phàm thấy cha vẫn kiên quyết đành nói thật. “Cha à, thật ra con đã có người con yêu rồi, Chung Hân mãi mãi chỉ có thể làm em gái con, vợ thì không thể.”
Ôn Dịch Chương nghe thế máu xung thiên nổi lên, dộng bàn “ầm.” Gằn giọng: “Ngoài con bé Chung Hân, cha không chấp nhận ai bước chân vào Ôn Gia.”
“Cha..” Ôn Dịch Phàm gằn lên một tiếng, rồi,anh theo hậm hực ra về….
Ôn Dịch Phàm lái xe riêng ra khỏi biệt thự, tới thẳng Tập Đoàn Ôn Thị. Anh bước thẳng lên phòng phó giám đốc, gõ cửa.
“Cốc cốc.”
Bên trong vọng ra lời nói nhỏ nhẹ.”Vào đi.”
“Cạch.”
Trắc Du đang ngồi ở ghế tổng. chống cằm nhàng nhã lướt điện thoại xem hình Mạc Dinh Hy, ngó ra giật mình cất ngay điện thoại vào túi, cất giọng hỏi hang: “Dịch Phàm… anh về rồi à? Có chuyện gì tìm tôi sao?”
Ôn Dịch Phàm ngồi xuống sofa đáp lời: “Bộ tôi tìm anh, tâm sự không được sao?”
“U là trời…anh ngoài đánh đấm tôi, còn có chuyện tốt lành là tâm sự sao?” Trắc Du cười khiêu khích.
Ôn Dịch Phàm biết Trắc Du đang mỉa mai mình, vì bảo vệ Mạc Dinh Hy đã nhiều lần đánh Trắc Du lên bờ xuống ruộng, cười khiêu khích đáp trả: “Trắc Du thế là anh bị nghiện ăn đòn hơn là tán gẫu?” Dứt lời vươn nắm đấm ngang tầm mắt đối phương.
Trắc Du không nhây nữa, gạt nắm đắm xuống, cười nhẹ. “Ừ… nghiêm túc là được chứ gì, giờ nói đi anh có chuyện gì?”
Nhanh chóng cả hai ngồi ở sofa nói chuyện:
“Trắc Du, anh có cách nào giúp tôi hủy hôn ước với Chung Hân không?”
“Hử?” Trắc Du há hốc mồm, chuyện cá nhân mà anh ta cũng hỏi mình. “Anh có vấn đề não bộ hả? Hôn ước thì hỏi cha anh, chạy đến đây hỏi tôi, anh bị bọc trong trứng lâu quá, hết thích ứng bên ngoài rồi à?”
“Này…Trắc Du, tôi nghiêm túc, anh đùa cợt tôi à?” Ôn Dịch Phàm trừng mắt.
Trắc Du hiểu ngay tình hình này có vẻ nghiêm trọng, chơi chung từ bé, biết rõ Ôn Dịch Phàm chưa từng thích Chung Hân. Cuộc hôn nhân này là liên kết kinh tế đã được định từ khi Chung Hân còn trong bụng mẹ.
Trắc Du chách lưỡi rồi nói: “Ôn Dịch Phàm, đến giờ anh cũng chưa có tình cảm đặc biệt với Chung Hân sao?”
“Chưa hề có, tôi đã có người trong mộng rồi.”
“Hả?” Trắc Du nghiêng đầu, nét mặt đầy kinh ngạc. Đại công tử kiêu ngạo, tối ngày bám chặt lấy Mạc Dinh Hy, lẽ nào bọn họ đồng tính luyến ái, Trắc Du siết chặt điện thoại trong túi quần, gằn giọng hỏi: “Anh và Mạc Dinh Hy…”
Ôn Dịch Phàm chưng hửng, tâm hồn của Trắc Du bay xa quá, chắc chắc nghĩ anh đồng tính, anh chao mày nói: “Trắc Du anh bị điên hả, nghĩ đi đâu vậy? Tôi nói Dinh Hy hồi nào, tôi trai thẳng chính hiệu, tôi đang yêu con gái.”
Trắc Du nghe xong, tay vuốt ngực thở phào nhẹ nhỏm. “Vậy thì tốt.”
Khuôn mắt hớn hở của Trắc Du khiến Ôn Dịch Phàm hiểu ngay, còn nuôi ý đồ bẻ cong Mạc Dinh Hy, liền nhíu nhíu mày buông lời cảnh cáo.”Trắc Du…anh mà đụng tới Dinh Hy, tôi tiễn anh thăng thiên đấy.”
“Ừ, anh là nhất, vô chuyện chính đi.” Trắc Du bấu cằm nghiêng cứu rồi nói tiếp. “Thật ra cũng không phải không có cách, chỉ cần bên nhà gái chủ động hủy hôn.”
“Ý anh là…” Ôn Dịch Phàm nghĩ ngay tới Chung Hân.
“Ừ, anh có thể thương lượng với cô tiểu thư cứng đầu đó, cơ may tuy chỉ có 1%, nhưng vẫn gọi là có tia hy vọng.” Kết thúc câu nói bằng nụ cười ám muội, Trắc Du biết rõ Chung Hân cực kỳ thích Ôn Dịch Phàm, đeo đuổi thiếu điều cả thế giới biết, lại rất cứng đầu.