“Ừ, anh có thể thương lượng với cô tiểu thư cứng đầu đó, cơ may tuy chỉ có 1%, nhưng vẫn gọi là có tia hy vọng.” Kết thúc câu nói bằng nụ cười ám muội, Trắc Du biết rõ Chung Hân cực kỳ thích Ôn Dịch Phàm, đeo đuổi thiếu điều cả thế giới biết, lại rất cứng đầu.
Sau khi lắng nghe lời nói của Trắc Du. Ôn Dịch Phàm trở về nhà Tiểu Mễ. Anh bấm chuông.
“Reng reng.”
Chung Hân mở cửa ra, nở nụ cười tiếp đón, trái lại khuôn mặt Ôn Dịch Phàm lạnh tanh, khiến nụ cười tắt hẳn.
Ôn Dịch Phàm ngồi xuống sofa, Chung Hân liền ngồi xuống bên cạnh, với tay gọn trái cái, khẽ hỏi:
“Dịch Phàm, tâm trạng anh không tốt sao?”
“Ừ.” Ôn Dịch Phàm trả lời một tiếng, sau đó quay sang đảo mắt nhìn tổng thể người Chung Hân. Chung Hân lần đầu tiên được người trong mộng ngó tới, tất nhiên khoái rồi, liêm sỉ gì tầm này. Cô ôm chầm Ôn Dịch Phàm.
Ôn Dịch Phàm bị ôm bất ngờ phản xạ vung tay đẩy Chung Hân té xuống sàn, phủi người chỉnh lại áo tươm tất, liếc ánh mắt đầy tức giận: “Cô không có tự trọng à?”
Chung Hân đứng dậy trưng vẻ mặt ủ dột, ngồi đối diện Ôn Dịch Phàm. Ôn Dịch Phàm thấy bộ dạng đó liền, quay mặt hướng khác để che đi nét mặt áy náy. “Cô có thể hủy hôn ước không?”
Chung Hân đang buồn tỉnh ngay, cụm từ “hủy hôn ước” cô như sụp đổ hẳn. Suốt thời gian dài cô cố bồi đắp tình cảm, mong ước duy nhất là được gả cho anh, vậy mà tình cảm không có, hôn ước lại còn muốn hủy. “Dịch Phàm…Tại sao muốn hủy hôn?”
Ôn Dịch Phàm cười nhạt: ” Cô biết rõ còn hỏi tôi, thứ nhất tôi không yêu cô, thứ hai tôi yêu Tiểu Mễ.”
“Dịch Phàm, anh không thể nói thẳng với em như vậy? Tàn nhẫn lắm.” Chung Hân lệ tràn khoé mi.
Ôn Dịch Phàm thấy điệu bộ của Chung Hân càng khiến anh thêm chán ghét, cảm thấy không hủy được hôn ước, thôi thì tới đâu tới. Xưa giờ anh chả xuống nước nan nỉ ai, đứng dậy đi thẳng vào phòng Tiểu Mễ.
Chung Hân thấy Ôn Dịch Phàm ngó lơ mình, lòng căm phẫn bao nhiêu điều dồn qua Tiểu Mễ, ăn không được thì phải phá cho hôi, đôi mắt đang ướt lệ bỗng loé lên tia ác ý. lẩm bẩm: “Ôn Dịch Phàm, là anh ép tôi, tôi coi anh và Hà Tiểu Mễ có kết quả không.”
[……..]
Ngày hôm sau Chung Hân thu dọn đồ trở về nhà, Tiểu Mễ có chút bất ngờ, Chung Hân nói ở một tháng, mà mới hai ngày muốn về rồi.
Tiểu Mễ kéo vali ra cửa tiễn Chung Hân về.” Chung Hân, khi nào rãnh lại qua nhà mình nha.”
Chung Hân khó chịu, đáp giọng lạnh lùng.”Ừ sẽ qua.” Dứt lời kéo vali ra xe, bốn vệ sỹ cung kính mời cô lên xe.
Tiêủ Mễ nhìn thấy, trong lòng dấy lên sự ngưỡng mộ, mường tượng sau này giàu nhất định phải có cả trăm vệ sỹ đẹp trai. “Ha ha ha..”
“Cô lại cười quái gỡ chuyện gì thế?” Tiếng nói của Ôn Dịch Phàm đánh thức tâm hồn trong mơ của Tiểu Mễ, quay lại thấy Ôn Dịch Phàm ngã lưng trên sofa, nhàng nhã ghi trái cây bỏ vào miệng nhai nhóp nhép.
Tiểu Mễ phùng man trợn má, giật dĩa trái cây trên tay Ôn Dịch Phàm, quát to: “Ai cho anh lấy nó ra ăn hả?”
Ôn Dịch Phàm nhổm dậy kề sát mặt vào khuôn mặt ngây ngốc. “Hay là muốn tôi ăn cô?”
Tiểu Mễ hoảng lui người đứng xa, ấp úng nói: “Anh đúng…là…là lưu manh, biến thái.”
“Ồ, cô nói đúng nhỉ, hay giờ tôi chứng minh luôn.”
Ôn Dịch Phàm đứng dậy vòng tay tay qua eo xách cô như xách một con gà con, tiến vào phòng ngủ. Tiểu Mễ la làng: “Ôn Dịch Phàm, bỏ ra, anh muốn gì? Tay đánh loạn xạ vào hông Ôn Dịch Phàm.
Ôn Dịch Phàm đánh mạnh vào mông nảy nảy lên của cô. “A!”cô la lên một tiếng, rồi tỏ vẻ xấu hổ, khuôn mặt ửng đỏ lên.
Anh ném thẳng cô lên giường, chưa kịp bò dậy đã bị anh khoá chặt dưới thân, tay luồng qua eo nhỏ sốc dính vào cơ bụng của anh. Tiểu Mễ la lên: “Anh bị điên à, bỏ ra mau.”
Anh nhẹ giọng: “Tiểu Mễ, anh yêu em, em đừng có kháng cự thế.” Tay bắt đầu luồng lách vào sau lưng cô, nhưng ngón tay mâm mê phần lưng trơn láng, cô cảm giác như có nguồn điện sẹt qua trên lưng mình. Cô run giọng: “Anh bỏ ra, xin anh đó..”
Anh không đối hoài tới lời cầu xin, xét toạc một mảnh vải trước ngực cô, cảnh xuân lộ ra, ngón tay phía sau tháo bung khuyên áo con. “Á!!” cô hốt hoảng la to.
Anh nhẹ nhàng cúi người hôn lên những điểm nhạy cảm, khơi gợi dục vọng. Cô uống éo cơ thể, cảm giác vừa xấu hổ, vừa muốn hoan lạc. “ưm…ư..” tiếng rên phát ra từ mình khiến cô chỉ muốn độn thổ ngay.
Người đàn ông này quả thật rất giỏi làm tình, lưỡi anh ta lướt tới điểm nào là cô tên dại, hưởng thụ đê mê ngay, vùng nhạy cảm cũng ươn ướt rồi. “Ư..ư..”
Đôi tay điêu luyện trượt lên trượt xuống theo dọc cơ thể mềm mại. Chẳng biết từ bao giờ hai cơ thể đã trần trụi. Bàn tay anh bắt chạm hẳn vào nụ hoa nhỏ, cảm nhân nụ hoa đã ước đẫm sương mai, anh mỉm môi rỉ vào tay cô. “Em cũng hưởng ứng chuyện này rồi, anh cho vào nhé.” Ngón tay mân mê tách cách hoa tìm nhụy.
Cô giật mình cảm nhận ngón tay kia đã xâm nhập vào nhụy hoa, nhổm đầu nhìn xuống thấy đầu người đàn ông cúi gần chạm nụ hoa, bèn hét lên: “Dừng lại…không không…