“Thì cái gì? anh.. anh quá đáng lắm “hức hức”nhà thì cũng chiếm rồi, còn dám đụng vô tiền của tôi huhu.”
Ôn Dịch Phàm bối rối, anh sợ nhất là nước mắt con gái vội nói lời dỗ ngọt:
“Tiểu Mễ Mễ em đừng có khóc được không? nghe anh nói rõ cái đã!”
Tiểu Mễ không thèm nghe ngày một khóc to hơn, Ôn Dịch Phàm rối não đau đầu thật sự. Đại thiếu gia nhà giàu như anh chưa từng phải hạ mình dưới ai, đặc biệt lại là con gái và còn là người anh thích nữa chứ. Dỗ dành kiểu gì anh cũng chẳng thể nghĩ ra, Ôn Dịch Phàm vò đầu bức tóc.
“Cạch”
Ôn Dịch Phàm đang lúc rối não này thì cửa mở ra. Một đám con gái độ tuổi 16 đến tầm 20 tuổi xúm nhau ngoài cửa, tay xách nách mang nào là trái cây quà bánh,..
Họ thi nhau nói lời quan tâm mật thiết, đưa mắt nhìn Ôn Dịch Phàm, anh ta cũng đơ người luôn.
“Anh Dịch Phàm bọn em mang trái cây đến biếu anh.”
“Còn nữa bánh này tự tay em làm á!”
“Dịch Phàm anh ăn chưa xong à!”
“…….”
Tiểu Mễ nín khóc tỉnh ngay trước cảnh tượng đám con gái trước mắt mình, quay qua Ôn Dịch Phàm tròn mắt đầy dò xét.
“Ôn Dịch Phàm chuyện này là sao?”
Ôn Dịch Phàm tỉnh người đứng dậy bước ra cửa nhận hết quà rồi đóng cửa mạnh. ” Rầm.” Cốt ý đuổi đám con gái háo sắc kia về.
Ôn Dịch Phàm quay vào đặt mọi thứ lên bàn. Trước ánh nhìn vui sướng với mớ quà trên bàn của Tiểu Mễ, Ôn Dịch Phàm nhếch mép lên tiếng.
“Của cô tất đấy khỏi sợ đói rồi.”
Tiểu Mễ chộp lấy quả táo trong túi trái cây quơ lấy con dao nhỏ nhàng nhã vừa gọt vừa nói lời khen ngợi người mang lại chiến lợi phẩm cho mình.
“Hì, coi như anh cũng có cái dùng được!”
“Á!” Bị tấn công bất công.
Tiểu Mễ vừa dứt lời thì bị Ôn Dịch Phàm trèo hẳn lên người đè chặt xuống sofa, mũi dao xoẹt rách vai áo anh ta. Cô hốt hoảng bỏ dao rơi xuống sàn phát ra âm thanh. “xoảng”
Tiểu Mễ không phải sợ do bị đè, mà sợ do xém nữa giết người, liền lớn tiếng quát tháo:
“Ôn Dịch Phàm anh điên rồi à? muốn tôi ngồi tù hả? Xém chút nữa anh chầu diêm vương rồi đấy!”
“Tôi chỉ muốn chứng minh cho cô thấy còn có chỗ khác dùng tốt hơn nữa!”
“Tốt cái đầu nhà anh, đồ vô sỉ đen tối! Buông ra!”
“Không buông.”
Tiểu Mễ nhỏm đầu lên cắn vào chóp mũi của anh ta. Anh ta leo xuống khỏi người cô ngoài nhanh qua sofa đối diện, tay xuýt xoa mũi mình.
“Ây, cô là chó hay sao? thích cắn người thế?”
“Anh tự chuốc lấy!”
“Tiểu Mễ cô..?” Gằn giọng.
Tiểu Mễ không thèm đối hoài tên đáng ghét phá nhà đốt tiền của mình, giờ cô chỉ muốn mau tống hắn ra khỏi nhà để ăn ngon ngủ yên, đứng dậy thu dọn chén bát muốn đi rửa. Ôn Dịch Phàm ngăn tay cô lại, cô giật mình nhìn nét mặt anh ta nghiêm túc.
“Ngồi xuống đi.”
” Ờ ừ!”
“Tôi xin lỗi đã chiếm nhà của cô.”
“Ừ biết là tốt rồi!”
“Còn tiền thì..”
Tiểu Mễ liếc mắt từ đầu đến chân Ôn Dịch Phàm. Anh ta cũng bắt được ánh mắt đó.
“Anh bán thân thân trả tôi cũng không mua đâu nha!”
“Mễ Mễ, em..”
“Mễ cái gì, cấm anh gọi thế!”
Ôn Dịch Phàm chộp lấy điện thoại và ví trên sofa đưa cho Tiểu Mễ, Tiểu Mễ cũng tự nhiên đón lấy, mở ra thấy tiền còn đủ kinh ngạc liếc nhìn Ôn Dịch Phàm rồi đảo mắt nhìn bàn ăn.
– Chuyện này là sao? tiền còn đủ.
“Ôn Dịch Phàm anh không dùng tiền đặt thức ăn vậy những món này là đâu ra?”
“Thì là nhờ vẻ đẹp trai của tôi.”
Tiểu Mễ vốn thông minh nghĩ ngay đến lũ con gái lúc nãy.
Tiểu Mễ chộp lấy đôi đũa ném trúng đầu Ôn Dịch Phàm, đồng thời lớn tiếng trách cứ:
“Ừ vậy mà làm tôi khóc chết!”
“Tại cô thích khóc hơn thích nghe tôi dỗ dành.”
“Ôn Dịch Phàm..”
Tiểu Mễ chợt xem điện thoại mình nhật ký cuộc gọi đi một nùi số lạ. Ba số đầu y chang nhau nhưng dãy số sau lần lượt 2345678, 8765432, 8765431, 4567890, 4567891…
Tiểu Mễ nghiêng đầu, híp mắt tỏ ý tra hỏi, Ôn dịch Phàm vẻ mặt đầy áy ngại.
“Ôn Dịch Phàm anh làm cái trò gì trong điện thoại tôi vậy?”
Ôn Dịch Phàm suy nghĩ không biết trả lời sao cho hợp lý, anh không thể nói rõ chuyện anh muốn gọi cho một người bạn thân mà không nhớ được số. Anh quyết định có nói xạo xen nói thật.
“À thật ra thì tôi tính gọi đặt đồ ăn, mà không biết số nhà hàng quán ăn nào để gọi nên bấm số đại.”
“Anh lại xạo tôi, tại sao các dãy số gần như tương tự nhau, đảo số thứ tự hay số đuôi hả?”
Ôn Dịch Phàm công nhận Tiểu Mễ chẳng những thông minh mà cò đa nghi nữa, sau này yêu nhau chắc cuộc đời thiếu gia của anh chấm hết.
“Thật ra thì tôi không nhớ quá 3 con số.”
“Cái gì, vậy là IQ anh thấp quá rồi!”
Tiểu Mễ lắc đầu tỏ vẻ thương sót.
“Ê, không nhớ quá 3 con số thì liên quan gì tới IQ, não tôi bình thường nha, rất thông minh đấy!”
Tiểu Mễ bỗng đứng dậy vỗ nhẹ mặt bàn trừng mắt nhìn Ôn Dịch Phàm, khiến anh ta cũng hết hồn. Tiểu Mễ đồng thời hỏi:
“Không đúng! có google và app nhà hàng quán ăn mà? Anh cần gì phải tìm số?”