“Ê, không nhớ quá 3 con số thì liên quan gì tới IQ, não tôi bình thường nha, rất thông minh đấy!”
Tiểu Mễ bỗng đứng dậy vỗ nhẹ mặt bàn trừng mắt nhìn Ôn Dịch Phàm, khiến anh ta cũng hết hồn. Tiểu Mễ đồng thời hỏi:
“Không đúng! có google và app nhà hàng quán ăn mà? Anh cần gì phải tìm số?”
……..
Ngày hôm sau..
Tiểu Mễ ra ngoài từ sớm, Ôn Dịch Phàm ngủ ở sofa tận trưa mới choàng tỉnh dậy đưa tay xoa trán vài cái cho tỉnh hẳn rồi đặt chân xuống sàn lượn mầy vòng quanh nhà cho đỡ chán. Đối với anh không có Tiểu Mễ ở nhà đúng là tẻ nhạt vô cùng, nghĩ một thứ có thể giúp anh xả stress, đi thẳng vào phòng ngủ lấy máy tính của Tiểu Mễ ra nghịch, xem các bản thảo của Tiểu Mễ vừa đọc vừa cười, có đoạn muốn rơi cả lệ,..
“Cạch.” đẩy cửa vào.
3 tiếng sau Tiểu Mễ đẩy cửa vào, quét mắt hết phòng khách không thấy người đâu, nghĩ chỉ có thể ở trong phòng ngủ, bước thẳng vào phòng mình. Sựng người cửa phòng mở toang, Ôn Dịch Phàm đang nghịch máy tính quan trọng của mình.
“Ôn Dịch Phàm anh làm gì vậy?”
Ôn Dịch Phàm ngẩn lên nhìn Tiểu Mễ đang trừng mắt đầy giận dữ. Ôn Dịch Phàm vẫn tỉnh bơ vươn tay kéo Tiểu Mễ nằm sấp trên giường cạnh mình, tay anh chỉ vào tiểu thuyết Trùng Sinh Hôn Ước Với Tổng Tài Ác Ma.
“Tiểu Mễ cô viết tiểu thuyết gì mà ác vậy? Bộ nào mới vô cũng ngược tơi tả nam chính, như bộ này nam chính bị nữ chính hiểu lầm giết cha mẹ cô ta, rồi nam chính bị ám sát chục lần, chương 7 đã ngược kéo dài đến chương 98 mới cho nữ chính yêu nam chính, sau đó chương 99 cho nữ chính ngủm luôn, sau đó chương 100 nam chính cưới di ảnh nữ chính. Tiểu Mễ cô có thù với nam chính hả? đã vậy không cho nhận vật chính phụ nào hưởng hạnh phúc hết.”
Tiểu Mễ chao mày nhìn Ôn Dịch Phàm đang nhập tâm phân tích tiểu thuyết. Tiểu Mễ nghĩ thầm thì bộ này mình viết lúc thất tình mà, đúng là kẻ tổn thương lại đi tổn thương lại đi hành hạ nhân vật trong truyện.
Tiêu Mễ vươn tay chộp lấy máy tính không quên trừng mắt cảnh cáo. Ôn Dịch Phàm bỗng mở rộng vòng tay ôm chặt lấy Tiểu Mễ lăn tròn trên giường.
“Ôn Dịch Phàm anh bỏ ra!”
“Không bỏ!”
“Ôn Dịch Phàm anh là đồ đáng ghét, “Hức hức” chiếm tiện nghi của tôi hức hức…!”
Ôn Dịch Phàm sựng người khi nghe tiếng khóc của Tiểu Mễ. Anh không nghĩ đùa có xíu mà cô gái nhỏ mau nước mắt thế, mấy lần trước cắn anh, đạp anh tơi tả mà? Anh thấy có lẽ bản thấy đùa hơi lố rồi vội buông tay thả người Tiểu Mễ ra,nét mặt anh đầy hối lỗi nhìn Tiểu Mễ khuôn mặt xinh đẹp đang lắm lem nước mắt.
“Tiểu Mễ xin lỗi, cô đừng khóc nữa!”
Tiểu Mễ chớp lấy máy tính muốn đứng dậy, rời khỏi nhưng ngón tay lại vô tình chạm trúng phím delete toàn bộ chương mới soạn thảo bị xoá sạch hết, cô bủn rủn tay chân.
“Tiêu thiệt rồi!”
Tiểu Mễ liếc ánh mắt đầy căm phẫn nhìn Ôn Dịch Phàm, anh ta chưng hửng.
“Ôn Dịch Phàm anh có biết tôi soạn chục chương này 3 ngày 4 đêm không hả? Tôi muốn chém chết anh!”
Dứt lời Tiểu Mễ chớp lấy gối, chăn ném tới tấp vô bản mặt người nằm dài thảnh thơi trên giường.
Ôn Dịch Phàm ngồi dậy nét mặt nghiêm túc muốn khắc phục hậu quả, liền chộp lấy máy tính trên tay cô, anh mở vào trang soạn thảo, Tiểu Mễ tròn mắt ngạc nhiên.
“Này anh làm gì vậy?”
“Nói đi cô có viết nháp ngoài không đưa đây!”
“Anh đánh lại giúp tôi hả?”
“Ừ!”
Tiếng gõ phím vang dồn dập. ” Tạch…tạch..”
Tiểu Mễ chăm chú quan sát đôi bàn tay với những ngón tay thon dài thoăn thoắt đang gõ phím, khuôn mặt nghiêm túc, liếc nhìn tốc độ chữ chạy ra liên tục, cô trưng ngay ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Ôn Dịch Phàm chỉ liếc sơ một đoạn trong nháp mà ghi nhớ hết vào đầu nên đánh máy càng siêu nhanh. ” Tạch..tạch..”
“Ôn Dịch Phàm không ngờ anh cũng biết đánh máy?”
“Tôi dù gì cũng là tổng tài, cô nói thừa.”
“Cái gì?”
Ôn Dịch Phàm buột miệng rồi, anh ta hơi bối rối trước câu hỏi nhưng rồi chợt nhớ tới nhân vật trong tiểu thuyết bèn nói:
“Thì chả phải Ôn Dịch Phàm cô tạo ra là tổng tài giàu có sao?”
“À cũng đúng!”
Ôn Dịch Phàm mãi mê đánh máy không hay biết Tiểu Mễ đã gục mặt trên mép giường ngủ say. Có lẽ do thức đêm soạn chương mới nên giờ cô rất mệt.
“Tạch” nhấn phím kết thúc.
Cuối cùng sau 1 tiếng đồng hồ Ôn Dịch Phàm đã hoàn thành 20 chương cho Tiểu Mễ. Anh quay qua thấy Tiểu Mễ ngủ say người ngồi bệt dưới sàn đầu thì gục trên mép giường. Anh vươn tay bế cô đặt lên giường quét mắt dọc cơ thể cô, đỏ mặt cảm giác muốn làm chuyện trai gái, anh nuốt nước miếng. “Ực” trái cổ cũng trượt lên trượt xuống theo nhịp nuốt. Cúi người đặt nụ hôn lên trán Tiểu Mễ, mím nhẹ bờ môi cô rồi nhỏm người dậy.
“Tiểu Mễ đợi anh làm em yêu anh rồi, anh sẽ không bỏ qua cho em dễ vậy đâu!”
Ôn Dịch Phàm cố nhịn, vươn tay kéo chăn thoáng chốc đã cuộn tròn người cô như con nhộng, rồi đứng dậy bước ra ngoài khép cửa một cách nhẹ nhàng.