5 tiếng chờ đợi, nay đã 6h sáng, Hồng Nhi trong phòng cấp cứu vẫn chưa hay tin gì cả, Viên Phúc Khang ngoài này vẫn tư thế ngồi quỳ xuống 5 tiếng, Viên lão gia do tuổi cao đã đã được Trần quản gia đưa về nhà trước đợi tin.
Trong giây phút này, Viên Phúc Khang nhớ lại cái lần gặp cô đầu tiên ở công viên, chạy đi kiếm cô ở nhà hàng, cố tình đuổi theo cô về quê nhà của cô, đương đầu với ba mẹ cô, mọi sự việc lúc này đang được anh từ từ nhớ lại, những giây phút hạnh phúc kia, những lúc anh vô tình làm cô khóc, mọi thứ hiện rõ ràng trước mắt anh.. Anh giờ đây làm được gì, bất lực ngồi đây để cô phải chịu trận trong cái sinh tử kia anh cười nhẹ, sau đó lại cười lớn, tiếng cười lớn của anh kiến cả bệnh viện phải giật mình, tiếng cười não nề, tuyệt vọng của anh.
Đèn trong phòng cấp cứu vẫn còn mở, Bác sĩ Lưu mệt mỏi bước ra, nhưng vẫn không bằng ánh mắt mệt mỏi kia.
_ Khang! Tôi cần cậu, cần cậu cho cô ấy động lực – Bác sĩ Lưu đi đến bên anh, đặt tay lên đôi vai anh., ánh mắt đầy hi vọng.
Khang không thể nói gì, chỉ vừa đứng dậy lại quỳ xuống vì anh đã quỳ thế này suốt 5 tiếng, được Bác sĩ Lưu đỡ dậy, diều anh vào phòng mổ, khử trùng, mặt áo cách li vào cho anh, sau đó dẫn anh vào phòng, nơi cô đang phải đối mặt với cái chết và sự sống suốt 6 tiếng vừa qua.
Lòng anh càng thắc chặc khi thấy cô đang mê mang trong căn phòng lạnh lẽo này. bước đến nắm chặc tay cô, truyền hơi ấm của anh đến cô. Mong cô sẽ cảm nhận được mà trở về bên anh. Lúc này nhue đã ổn định Bác sĩ Lưu ra hiệu cho mọi người bắc đầu làm tiếp.
Sau 20 phút, huyết áp của cô đột nhiên giảm mạnh, tim cô bắt đầu chậm nhịp, các bác sĩ bắt đầu buông dao mổ. Chạy điên loạn trong tình huống nguy kịch này.
Dùng mọi biện pháp để cứu cô, nhưng, huyết áp giảm không ngừng. Tim có dấu hiệu ngừng đập, Bác sĩ Lưu mặt mày biến dạng hoàn toàn, Viên Phúc Khang người bắc đầu im lặng, lạnh dần.
” Tittttttttttttt ” tiếng kêu này vang lên chói tai mọi người trong phòng mổ, không ai dam nhúc nhích hay thở, chỉ có 1 cô y tá mới vào không biết trời đất là gì ” Bệnh nhân tử vong vào lúc 7h 12 phút sáng “. Bác sĩ Lưu nhue muốn tắt thở theo Hồng Nhi khi nghe y tá phán.
_ Cô vừa nói cái gì? – giọng nói lạnh như băng của ViênPhúc Khang vang lên, Bác sĩ Lưu như muốn đào mồ chôn ngay tại chỗ vì câu nói này.
Cô ý ta dường hồn siêu phách tán với cái loại khí lạnh rét người này.
_ KHÔNG! CÁC NGƯỜI LÀ LŨ VÔ DỤNG. MAU, LÀM CHO CÔ ẤY SỐNG LẠI, MAU! Anh hét lên trong phòng mổ, chạy đến từng bác sĩ mắng chửi vào mặt họ.
_ HỒNG NHI! HỒNG NHI! EM KHÔNG ĐƯỢC CHẾT, NGHE KHÔNG EM KHÔNG ĐƯỢC CHẾT. EM ĐÃ HỨA SẼ BÊN ANH, SẼ KHÔNG ĐỂ ANH CÔ ĐƠN NỮA, EM MAU, MAU TỈNH LẠI, HỒNG NHI – anh chụp lấy cô, lây người cô, hét vào mặt cô. Tay anh đặt lên tim cô nhấn liên hồi, tháo ống thở của cô ra, hô hấp nhân tạo cho cô.
1 vị bác sĩ muốn đến ngăn anh, nhưng bị bác sĩ Lưu ngăn lại, giờ phút này, Viên Phúc Khang nguy hiểm nhất, cứ hãy để anh ấy làm những gì anh ấy muốn.
_ Hồng Nhi! Lại đây – tiếng 1 ông lão đang gọi cô.
_ Dạ sư phụ – cô đang thấy mình đi giữa cánh đồng xanh bát ngát quen thuộc.
_ Đồ Nhi ngoan! Nào theo sư phụ nào! – ông khẽ vút đầu cô, nắm lấy bàn tay cô
_ Sư phụ, chúng ta đi đâu? – cô chợt lo lắng.
_ Đi cùng ta – ông ôn hòa nói
_ Sư Phu? – cô vẫn chưa hiểu ông muốn gì.
_ Chẳng phải con đã chết rồi hay sao. Thượng đế đang chờ con. Theo ta. Đừng để ngài ấy chờ lâu – ông nắm tay kéo cô đi không chừng chừ
_ Hàn Hồng Nhi., con đã đến – tiếng nói vang dội từ trong cánh cửa lớn kia.
Cô bước vào, mắt không chớp.
_ Hồng Nhi, mau quỳ xuống! – Sư phụ cô đứng bên cạnh nhắc nhở
_ Thưa thượng đế – cô lễ phép quỳ xuống
Thượng đế vẻ mặt phúc hậu vô biên phảy đây gật đầu đồng ý.
_Thưa ngài, vì sao ngài lại mang con đến đây – cô nhíu mày vẻ không phục.
_ Nơi đây vốn là nơi của con, đến lúc con phải quay về rồi – Thượng đế tròn mắt nhìn cô.
_ Vậy còn Khang? – cô nghĩ đến anh lòng cô cùng chua sót.
_ Con thích ở với hắn hơn là ở nơi đây à? – Thượng đế trầm giọng nói.
_ Tình yêu của chúng con còn đẹp hơn cả nơi đây, thời khắc này, con chỉ muốn có anh ấy, xin ngài hãy cho chúng con được đoàn tụ – nước mắt cô khẽ rơi.
_ Tình yêu chỉ mang lại đau khổ, con lại muốn có nó ư? – thượng đế nhìn cô.
_ Thưa người, nơi nhân gian kia. Lẽ sống của con người là nhờ vào tình yêu, chúng con yêu nhau thật lòng, gian khó gì chúng con cũng xin trải qua. Miễn xin người đừng bắt chúng con phải xa nhau, đó là điều làm con đau hơn cả cái chết – cô nước mắt không ngừng cầu xin.
_ Thật khó trách con người lại không thể đứng dậy nếu như không có tình yêu, ta cũng không phải là kẽ không có trái tim. Ta sẽ cho con 1 cơ hội nữa, hãy sống thật tốt và giữ lấy tình yêu con đã chọn – Thượng đế, nhìn nương nương miệng khẽ cười, chính ngài cũng không thể nào không thừa nhận việc này.
Sau khi nói xong, cô chợt bị lực đẩy, đẩy cô ra khỏi nơi thiên đình.
Trong lúc này Viên Phúc Khang đã hô hấp, chập tim cho cô đã 20 phút, cô cứ nằm im, anh thật sự đã bất lực rồi, anh leo xuống. Ánh mắt chợt vô hồn. Cuộc đời anh xem như rằng đã chấm dứt. anh quay lưng bỏ đi, thì máy đo nhịp tim chợt nghe ” Tít, tít… tít ” 1 kì tích đã xuất hiện