Lúc này, đám bác sĩ đã chợt thấy kì tích, liền như phản xạ, như bay vào cấp cứu cho cô tiếp tục. 1 kì tích hiếm thấy từ cô, lúc nãy vết thương không có cách nào cầm máu thì giờ đây đã không còn bị chảy máu nữa, lại khâu rất dể dàng khiến các bác sĩ lẫn y tá rất hoảng sợ với sự kì dịu này. Ca cấp cứu này chỉ tốn 1 tiếng là xong.
Cô không còn bị nguy kịch nữa nhưng mà chỉ hôn mê, chưa biết đuoẹc khi nào tỉnh. Người gọi điện thoại về Viên gia báo tin cô đã không sao nưa., Vien lão gia vui mừng khôn siết z liền goi cho ba mẹ Hồng Nhi, 2 ông bà nhue bắc đầu học thở họ thở ra không ngừng.
Người phải nói rằng vui sướng nhất là Viên Phúc Khang, anh giờ đây 1 lời nói không thể diễn thả được hết. Hôn mê rồi sẽ có lúc tỉnh, chỉ cần cô không chết là được. Sau khi cấp cứu xong, cô được chuyển đến phòng VIP của bệnh viện.. Viên Phúc Khang bỏ hết tất cả mọi thứ chỉ để ở bên cô.
Sau từ cỏi chết trở về đến nay là 1 tháng rồi cô vãn chưa tỉnh lại, ngày ngày anh vẫn bên cô, tối lại ôm cô ngủ, công việc thì Lâm thư ký đem đến bệnh viện cho anh, gắng luôn cả 1 máy chiếu online cho anh để chủ trì cuộc hợp.
Anh ngày ngày vẫn nói chuyện với cô, vẫn vui vẻ kể cô nghe những dự định của anh sau khi cô tỉnh lại, dù 1 dấu hiệu nhỏ cũng không bỏ. Anh vẫn cứ kiên trì chờ ngày cô tỉnh.
Bác sĩ Lưu vẫn vậy hằng ngày đến thăm bệnh án của cô, sau đó lại cho anh lời khuyên, hôm nay, Bác sĩ Lưu bảo anh được đưa Hồng Nhi về nhà, sẽ có 2 hộ lý theo anh, và Bác sĩ lueu 1 ngày sẽ đến xem tình hình 3 lần, vì thấy Viên Phúc Khang lúc này rất mệt mỏi, dù thế nào về nhà vẫn tốt hơn.
Sau khi về nhà an vị cho cô, anh cùng bác sĩ Lưu ra ngoài nói chuyện. Những ý kiến. Chỉ dãn của bác sĩ đều được Khang rất chú trọng. Anh cũng mở mạng, gặp mặt đám ekip nhí nhố của cô, cho họ biết tình hình về cô lúc này, dù tiếng Việt vẫn chưa rành nhưng 1 tháng này được họ hỗ trợ, anh lại càng tiếp thu hơn.
Về nhà được 10 ngày, cô vẫn nằm yên đó, Khang lại không hề từ bỏ, luôn nói chuyện với cô, chờ ngày cô tỉnh. Hồm nay, anh đã như suy nhược cơ thể, hình tượng đẹp đẻ trong anh cũng mất, khó khăn lắm anh mới đưa muỗng cơm lên miệng. Khó nhọc nhai nó rồi nuốt xuống.
_ Viên thiếu gia, Viên thiếu gia. Phu nhân đã tỉnh! – tiếng cô trợ lý la lên từ trong phòng, chạy xuống báo tin cho anh.
Anh liền dẹp tất cả qua 1 bên, chạy như thục mạng lên lầu để khi cô mở mắt sẽ nhìn thấy anh đầu tiên. Lên đến phòng, những ngón tay của cô đang cử động từ yếu ớt đến mạnh hơm, Lòng anh thật không thể tả, chỉ qua qua ra lệnh cho y tá báo cho bác sĩ Lưu đến ngay và lui ra ngoài, để không gian này chỉ có anh và cô.
Mắt cô cũng dần hé mở. Đúng như anh muốn. Người đầu tiên cô thấy là anh. Cô vừa mở mắt đã thấy bóng người quen thuộc ngay trước mặt, bóng nguời này không còn vẻ sang trọng lịch thiệp nữa, râu cũng không cạo, tóc tai bù xù, 2 mắt thâm quần do thiếu ngủ, ốm hơn lúc trước rất nhiều. Cô chỉ mới không quan tâm anh 1 tháng hơn mà anh đã ra nôn nổi thế này rồi.
_ Khang! – giọng cô yếu ớt đầy yêu thương gọi tên anh.
_ Cừu con, cuối cùng em đã tỉnh, em có biết em đã từ cỏi chết trở về không? – những giọt nước mắt hanh phúc của anh đã chảy lên bàn tay của cô.
_ Em biết, em đã về, anh đừng lo nữa – cô thật xúc động trước những giọt nước mắt này của anh, giọng nói an ủi anh.
_ Hứa với anh, đừng bao giờ xa anh, có được không? – anh tay cầm lấy tay của Hồng Nhi, tay còn lại để lên má cô lau đi những giọt nước mắt kia của cô.
_ Khang! Em mới không quan tâm anh, mà ạn đã thành ra thế này rồi sao! – hơi sức còn yếu nhưng cô vân. Ráng mắng anh
_ Hihi! cừu con thật to gan, vừa tỉnh dậy đã dám mắng anh ư. Bác sĩ Lưu đã đến anh ta sẽ khám bệnh cho em.- anh nhéo má cô.
_ Được vậy trong lúc đó, anh đi tân trang lại mình đi, bộ dạng thế này. Em sẽ không yêu anh nữa – cô dù thều thào nhưng vẫn muốn anh giữ hình tượng.
_ Được! Chỉ cần em luôn bên anh, nói gì anh cũng sẽ làm, ngoan cho bác sĩ khám, anh sẽ mau trở lại – anh vút tóc cô rồi đứng dậy, nhường chỗ cho Bác sĩ Lưu kiểm tra cô sau đó quay bước vào phòng tắm.
Tự anh còn phải giật mình với bản thân ngay lúc này, xem ra nếu không có Hồng Nhi, Viên Phúc Khang đẹp trai hơn người này cũng sẽ biến mất thôi.
Sau khi kiểm tra, Bác sĩ Lưu bảo tình hình cô hiện tại rất tốt, cần bồi bổ để lấy lại sức là được, sau đó thu dọn đồ đạt, cùng 2 cô y tá bước đi,
Đêm nay, Khang ôm cô ngủ thật sự rất hạnh phúc, cứ trải qua 1 chuyện là anh lại càng biết rằng không có cô, anh không thể làm gì được, ôm chặc cô vào lòng, đã hơn 1 tháng anh mới lại có giất ngủ ngon như vậy.