*Chát*
Quân Kì vừa mở cửa bước vào, Jennie liền thẳng tay giáng xuống một bên má của Quân Kì một cú tát cực mạnh đến độ một bên khoé môi chảy máu.
– Tại sao em vẫn còn tiếp tục đi với cô ta?
– Chị có sức đánh em, tra hỏi em. Chị không có kiên nhẫn để hỏi lí do rõ ràng à?
– Đúng vậy, em có bao giờ yêu tôi không? Cả trong tim hay tâm trí em chỉ có cô ta, chúng ta có kết quả nào không?
– Không! Em chưa bao giờ quên cô ấy, em xin lỗi, nhưng lúc đó em còn quá nhỏ, em không cẩn thận lời nói, để lại trong tim chị một hạt mầm và bây giờ, em lại vô tình từng ngày nuôi nó.
– Vậy thời gian qua là gì? Cả tiếng xin lỗi, cả những gì em đem lại cho tôi?
– Vì trách nhiệm với lời hứa của mình, chị nghĩ, nếu chị chủ động huỷ hôn với Houtum Gia. Cả nước Hà Lan của chị sẽ xem Houtum Gia của tôi thế nào?
– Trách nhiệm? Houtum Gia?
– Tôi mệt lắm rồi, tôi không hiểu tại sao tôi lại dính vào chuyện vương quyền này. Người con gái tôi yêu nhất, từng ngày từng ngày khóc đến mù cả mắt.
– Tôi…yêu em.
Jennie ôm chầm lấy Quân Kì, muốn đẩy nàng ra nhưng cô lại không nỡ. Đúng là vì nàng mà Quân Kìa đã tổn thương Vân Quân quá nhiều. Nhưng cũng vì rất nhiều nhiều điều khác, Quân Kì cũng đã tổn thương Jennie rất nhiều.
– Nếu em lấy chị chỉ vì gia tộc thì như thế nào?
Quân Kì sợ nói hai chữ “huỷ hôn”. Đó không phải là vấn đề của Quân Kì và Jennie. Đó là vấn đề của cả nhiều đời dòng họ Houtum. Nếu Jennie chủ động huỷ hôn, cả nước Hà Lan sẽ chẳng xem gia tộc Houtum ra gì, nhà vua cũng sẽ chẳng ngó ngàng đến.
Nếu Quân Kì chủ động huỷ hôn, điều thứ nhất Quân Kì sẽ bị xử tội vì chống lệnh vua. Điều thứ hai, Jennie sẽ bị giáng xuống làm dân thường, một công dân Hà Lan. Sẽ mất tất cả, đi làm, kiếm tiền như một công dân có nghĩa vụ và trách nhiệm với đất nước.
Vốn lệnh vua đã hạ thì không có cách cứu vãn, trừ khi một trong hai chết thì cái lệnh này mới được huỷ đi. Trước đến giờ, hoàng tử hay công chúa đã nhắm đến người nào thì chỉ có thể cưới, không thể làm gì hơn.
– Rồi từ từ em sẽ yêu tôi thôi. Không sao, tôi chờ được.
Quân Kì rời khỏi vòng tay của Jennie, cố chấp, nàng sao lại chấp mê bất ngộ thế này, vì một lời hứa, vì vài hành động quan tâm của Quân Kì mà lại muốn bất chấp tất cả.
– Đêm nay em không về.
Tay nắm lấy nắm cửa, thì Jennie liền chạy đến ôm Quân Kì phía sau.
– Đừng đi…
– Em cần suy nghĩ một chút.
…
Cô gái batender trước mặt liên tục biểu diễn, Quân Kì không cố gắng uống cho say, chỉ dùng các loại nhẹ, thậm chí là nhẹ nhất. Quan trọng vào đây là giải trí, nhưng đã uống thì phải say, không ít thì nhiều.
– Có chuyện buồn sao?
Cô gái ấy đẩy một ly mà mình vừa hoàn thành đến cho Quân Kì.
– Một chút.
– Hình như chưa đủ 18?
– Đúng.
– Sao có thể vào đây được?
– Có tiền, người có tiền muốn gì cũng được.
Cô gái kia cười nhạt, đúng mà, người có tiền muốn gì chả được.
– Cô có yêu ai không?
– Có.
– Hạnh phúc không?
– Vì một sự ngu dốt trong quá khứ của tôi mà cô ấy đang phải hôn mê.
– Cô tên gì?
– Tôi tên là Minh An.
– Tôi là Quân Kì, 15 tuổi.
– Tôi cũng 15 tuổi.
– Sao?
– Ngạc nhiên quá hả?
– Một chút.
– Trễ rồi, tôi về đây, có cần tôi giúp đưa về không?
– Thôi được rồi, lần sau quay lại, mong sẽ gặp.
– Được.
Quân Kì bước ra khỏi quán bar, cô cũng không biết đi đâu. Lên taxi, nói đại ra một địa chỉ, đến lúc nhớ lại cũng chẳng biết bản thân vừa nói chỗ nào.
Chiếc taxi dừng lại, Quân Kì trả tiền rồi bước xuống. Là nhà của Vân Quân sao? Sao mình lại đến đây nhỉ? Giờ này cô ấy còn thức không? Không suy nghĩ nhiều, Quân Kì liều mạng bấm chuông.
Hai phút sau…
Vân Quân với chiếc đầm ngủ mỏng và áo khoác bằng len bên ngoài bước ra. Quân Kì nở nụ hơi tuỳ tiện, cũng có thể gọi là nụ cười của sự bất lực.
– Đêm nay em không có chỗ đi, em ở đây được không?
– Không sao, em vào đi.
Căn nhà vẫn như lúc nào, Quân Kì ngồi xuống sofa, nghe có mùi rượu, Vân Quân liền lấy nước chanh pha cho Quân Kì một ít.
– Sao lại uống rượu, sắp thi rồi phải lo sức khoẻ chứ?
– Em không sao đâu, cô đừng lo.
Quân Kì ngó xung quanh thì thấy một cây đàn guitar trong góc nhà, không hỏi Vân Quân loạng choạng đứng dậy, cầm lấy quay trở lại sofa.
– Cô chơi guitar sao?
– Giáo viên dạy nhạc trong trường gửi cô.
– Em đàn cho cô nghe nha.
– Em biết đàn sao?
– Biết một chút.
Từng tiếng đầu tiên vang lên, mái tóc xoã dài của Quân Kì che nửa khuôn mặt, chỉ chừa lại cái sống mũi cao. Từng ngón tay chạm vào từng dây đàn.
Quân Kì muốn đem tất cả gửi vào bài hát, gửi vào từng hợp âm, gửi vào từng nốt nhạc.
Người ấy có tốt với em, yêu em như anh đã từng yêu?
Người ấy có biết tính em hay trách móc, thích nuông chiều?
Anh nhớ em nhiều… Anh nhớ em nhiều…
Sao để lòng vơi bớt đi bao đêm đợi mong?
Quân Kì cảm giác dần dần chẳng còn làm chủ được bản thân. Tất cả không còn có thể điều khiển được nữa.
Người ấy có lớn tiếng hay luôn khiến em đau buồn không?
Người ấy có biết quý em hay yêu thương em thật lòng?
Anh nhớ em nhiều… Anh nhớ em nhiều…
Sao cho lòng vơi bớt đi nỗi buồn, nỗi đau trong lòng anh.