Cả 2 người đứng nhìn nó vào cổng rồi buồn bã đi về, Hương đứng đợi bác lấy xe, cô đã vô tình nghe đk cuộc nói chuyện của đám mặc đồ đen trông rất hung dữ.
– êh mày, ông bà chủ có lệnh là tìm đk ông Ba của con Lục Tuyết Nhi, con gái bà chủ. – 1 thằg trong đám nói
– Tuyết Nhi? – Hương nói thầm
– đúng đó, mình mà ko tìm đk thì coi như ko còn mạng về nữa
– tao nghe nói hình như hôm nay con bé Tuyết Nhi đó sẽ qua Mỹ du học
– sao mày biết?
– tao mới thấy nó, nó đi cùng với 2 người nữa
– Tuyết Nhi gặp nạn rồi, đó là băng xã hội đen mà bác đã đắc tội, lỡ họ tìm đk Tuyết Nhi sẽ làm hại nó thì sao? – Hương lo lắng thì lúc đó xe nhà nó ra
– thế mày điều tra đi, có zì mình chơi luôn
– ok mày luôn
Xe nhà nó dừng trước mặt Hương, cô liền lên xe hối bác chạy lẹ, tim cô đập mạnh và gương mặt đầy lo lắng và sợ hãi
– sao thế con?
– dạ…dạ con ko sao
– sao con có vẻ lo lắng quá hả?
– k..ko..ko sao đâu bác, c..on ổn
– còn nói nữa, toát mồ hôi ra hết, nói lấp ba lấp bấp. Nói thật đi
– dạ con thấy họ rồi
– ai?
– băng xã hội đen đó
Kétttttttttt……
– con nói zì? con gặp họ rồi, họ thấy con ko?
– họ ko thấy con, con nghe họ nói là vợ chồng họ sai xã hộ đen truy tìm Tuyết Nhi và Ba nó
– rồi sao?
– còn biết nó hôm nay đi Mỹ du học, họ sẽ qua đó tìm nó và bắt về. Làm sao đây bác? Họ có làm zì Nhi ko bác?
– bác ko biết, nhưng bà ta là Mẹ Tuyết Nhi, bà ta ko dám làm zì nó đâu.
– làm sao biết đk chứ, khi sinh Tuyết Nhi ra chính bả đã bỏ rơi nó để bác và nó mất vợ mất Mẹ. Vì bác đã đến đó mắng cho bả 1 trận nên mới đắc tội hắn, hắn mới truy đuổi bác và bác phải đưa con mình cho người khác nuôi dưỡng
– đúng thế, chính là bà ta đã làm cha con bác xa cách bấy lâu nay, muốn bên cạnh nó bác phải giả dạng là tài xế riêng của nhà họ Lục. Cũng nhờ gia đình họ đã nuôi nấng dạy tốt nó nên Tuyết Nhi mới là đứa trẻ ngoan hiền giỏi giang như thế.
– phải, nhưng nó lại ko có đk hạnh phúc
– thằng Thiên Vũ và Minh Lâm đó đã ko mang đến hạnh phúc cho nó, bác sẽ đòi công bằng lại cho con gái bác.
– vâng!
Nó bây zờ đang ngồi trên máy bay, gương mặt buồn bã đó vẫn ko thể hết đk, ko thể xóa mờ vết thương đó. Nhưng nghĩ đến những người đã wan tâm yêu thương lo lắng cho nó trước đây, nó phải cố gắng quên đi, quên hết đi tất cả. Ngồi nghe nhạc nó nghĩ khi về nước nó sẽ làm zì? Tiếp quản công ty của Ba nó? Ko đk, tài năng nó ko có đủ mà lo hết nguyên cái công ty rộng thế. Ngồi nghĩ mà nó cười khúc khích, nụ cười thiên thần và đầy sức hút đó ai nhìn zô ko thể wên đk. Nó ngồi nghe nhạc rồi ngủ luôn lúc nào ko hay, đầu gục zô tấm kiếng cửa sổ.
Sau mấy tiếng đồng hồ ngồi máy bay, cuối cùng cũng đã tới nơi. Bắt taxi đến khách sạn nó đặt, chợt nhớ ra còn chuyện mình chưa làm. Móc dế yêu ra, nó bấm số gọi
[alô, Tuyết Nhi}
– Chị à, em qua Mỹ rồi, chị nhờ ai thay em đk ko?
[trời ơi em qua Mỹ hả? Còn ai thay thế em nữa chứ?]
– còn…còn…chị
[ai?]
– Phương Thy
[Hoàng Phương Thy sao?]
– vâng, cô ấy trang điểm rất tốt, vượt bậc em nữa
[thế tốt rồi, em qua đó có chuyện cần giúp cứ alô cho chị nha]
– vâng, cảm ơn chị
[ừm pye]
– pye
Nó cúp máy cất điện thọai vào túi, vui vẻ chờ đợi đến khách sạn rồi leo lên giường ngủ 1 giấc thôi.