Cô Nhóc Đáng Iu Và Chàng Trai Lạnh Giá

Chương 29: Nốt nhạc thứ 29: Tiểu thư chảnh choẹ



Nó ngồi trên xe ko ngủ đk nên lôi điện thọai ra chơi game, chơi zui thì tin nhắn tới.

“cháu gái yêu quý của ta đến Mỹ sao ko nói, ta mong gặp cháu lắm đấy”

Nó cười nhắn lại

“ông nội, con cũng mong gặp ông lắm, con rất nhớ ông bà. Thật ra con ko nghĩ mình sẽ tới Mỹ đâu, vì 1 số chuyện ở VN khiến con ko vui nên tới đây du học”

“ừm, sẵn đây con về ta sẽ đưa con đến 1 nơi”

“vâng, con về khách sạn xếp đồ rồi sẽ tới ạ”

“ừ, ta đợi con Tuyết Nhi”

“vâng ông”

Ngồi suy nghĩ đó là nơi nào mà bí mật thế, càng nghĩ lại càng tò mò thì thêm 1 tin nhắn đến nữa.

“Tuyết Nhi ơi, hết ý tưởng trang phục rồi, làm sao đây?”

“sao nhỉ? hay để Tuyết Nhi sắp xếp xong rồi vẽ mẫu cho nha”

“thế thì đk wá, cảm ơn Tuyết Nhi nhìu”

“ko có zì đâu”

Thấy tới nơi nó cất đt vào túi rồi xuống xe, ai cũng nhìn nó chăm chăm vì sắc đẹp hòan hảo, vì độ cute, vì cách ăn mặc rất thời trang của nó làm thiếu gia công tử đang đứng ngã rầm rầm. Nó ngại nên đi thẳng zô khách sạn thì đâm trúng 1 cô gái, người đó tức zận quát lớn

– ko biết nhìn đường hả? Mắt mù phải ko? Dám đụng trúng bổn tiểu thư, đúng là chán sống

– ơ xin lỗi xin lỗi cô, tôi ko cố ý đâu, tại tôi đang vội quá nên…

– ko vội vàng zì hết á, đụng trúng coi như đắc tội với tiểu thư đây, phải trả giá

– thế cô muốn tôi làm zì mới chịu đây?

– dễ, chỉ cần…quỳ xuống đất xin lỗi tôi thôi

– hả? – nó đứng đơ ra

– ko nghe sao? tôi nói cô quỳ xuống xin lỗi

– sao quá đáng zậy, tôi đã xin lỗi rồi mà, cô ko hài lòng zì chứ? Hả? – nó tức điên lên tiến tới cô gái đó, nó lên 1 bước cô gái đó lùi 1 bước

– nè bây zờ là sao đây? Là cô có lỗi trước mà, sao cô… – cô gái sợ sệt

– tôi sao hả? tôi đã xin lỗi cô rồi mà, ko muốn zì nữa. Cô bắt tôi quỳ ko phải quá đáng hả?

– nhưng tôi là tiểu thư mà, phải đúng nghĩa tiểu thư chứ

– tiểu thư hả? cô là tiểu thư tôi cũng là tiểu thư zậy

– cô là tiểu thư? Cô nói đi cô tên zì?

– L…mà mớ zì tôi phải nói cô nghe

– cô…

– thưa cô Lục Tuyết Nhi, phòng của cô đã chuẩn bị hết rồi ạ – quản lí khách sạn

– đk cảm ơn, mà ai nói với ông là tôi tới đây thế?

– ko phải cô Lục đã dặn sao? Còn phần nữa là ông nội cô, ông Lục Nhân

– à ông nội tôi sao? Đk tôi zô liền, cảm ơn ông

– vâng

Người đứng gần đó đơ hết ra với tên của ông nội nó, ông nó là người có thế lực nhất nước Mỹ mà, Ba nó thì đứng nhì tòan thế giới. Nhà uy quyền như thế ai mà dám động đến chứ. Cô gái đứng đó mà cũng sợ luôn

– cái zì? cô là Lục Tuyết Nhi? Con gái gia đình Lục đứng nhì thế giới?

– ơ chuyện này…

“chết rồi, mình muốn che giấu thân phận thật của mình ai dè zui quá lỡ nói lố rồi. Ko còn cách nào đành phải nhận thôi”

– phải đó, Lục Tuyết Nhi

– haha Lục Tuyết Nhi, Tuyết Nhi. Tôi xin lỗi, tôi đi trước đây

– pye pye – cô gái đó cùng đám vệ sĩ chuồn lẹ vì sợ nó sẽ phạt lại vì dám to tiếng và bắt nó phải quỳ

– thế là xog, tan tành, tới đây chủ yêu muốn học thì bây zờ lại…nhức đầu

Nó mệt mỏi bước vào khách sạn nghỉ ngơi, ngay trước khách sạn có 1 người đàn ông cứ nhìn chăm chú nó.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.