Hôm nay nộp bản báo cáo cuối cùng, Tuyết Vũ nhẹ lòng hơn chút ít. Mọi việc cơ bản đã hoàn thành, chỉ cần bên Đồng Tâm phê duyệt nữa là xong, à không là Thiên Đức mới đúng, anh đã hứa là sẽ giải quyết cho cô, Tuyết Vũ không nghĩ anh lại nuốt lời.
Tuyết Vũ đi bộ về nhà, con đường dọc bờ sông thoáng đãng khiến cô thấy dễ chịu hơn. Chợt nhìn thấy một chiếc xe bán khoai nướng, cô từ từ bước tới. Mua ình một bịch, Tuyết Vũ ngồi xuống ghế đá bên bờ sông. Gió chiều thổi nhẹ khiến mái tóc dài của cô bị rối tung lên. Từng miếng khoai đưa vào trong cổ cô ngọt lịm. Nhớ mùa đông năm đó Thiên Đức đến công ty đón cô. Không biết đã chờ bao lâu chỉ biết khi cô ra đến nơi đã thấy tay anh lạnh cóng. Cô trách anh sao không ngồi trong xe mà đợi thì anh chỉ cười nói: “Sợ em đi ra lại không nhìn thấy anh!”
Cô lúc đó chỉ biết ôm chặt lấy anh cười hạnh phúc, cô mua cho anh một bịch khoai nướng rồi cả hai như người chết đói, vừa thổi vừa ăn ngon lành.
Hôm nay nhớ lại, Tuyết Vũ không ngăn nỗi nước mắt. Bao nhiêu kỷ niệm ùa về khiến cô không thở nổi. Tuyết Vũ vội vã ăn như muốn chôn chặt ký ức vào trong lòng. Cổ họng cô nghẹn đắng, cô vuốt ngực. Người bán hàng thấy vậy liền cầm chai nước đưa cô. Tuyết Vũ gượng cười cảm ơn ông. Không để mình một giây suy nghĩ cô vội bước đi như chạy trốn.
Có lẽ đi bộ đã lâu, Tuyết Vũ ngồi bệt xuống mỏm đá trong công viên. Cô cắn răng, mặt đã đỏ lên vì đau, cô bóp bóp chân. Cảm thấy tình hình không ổn lắm, cô đành gọi cho Hiểu Khiết cầu cứu.
Khi Hiểu Khiết đến nơi cũng đã hơn nửa tiếng sau. Hiểu Khiết nhìn thấy tình trạng của Tuyết Vũ, miệng không nhịn được liền mắng cô:
– Cậu đã biết chân mình rồi vậy mà còn hành hạ nó!
Tuyết Vũ không đáp, cô chỉ cười vẻ biết lỗi. Hiểu Khiết không nói nữa cúi người dìu cô lên xe. Đằng sau một chiếc xe chầm chậm cũng đi theo xe của Hiểu Khiết.
…
Thiên Đức đã theo Tuyết Vũ từ khi cô bước ra khỏi công ty. Anh cũng không hiểu nổi nổi mình nữa. Hôm gặp nhau ở sở cảnh sát, Thiên Đức đã nghĩ đây là lần cuối cùng hai người ăn cơm cùng nhau. Nhưng khi thấy bức hình trong túi cô, anh lại đâm ra nghi ngờ. Sao cô lại giữ tấm hình đó khi mà đã quyết định phá thai? Lúc bị anh phát hiện, tại sao cô lại chạy trốn? Anh lặng nhìn theo bóng dáng hơi gầy đó. Lúc cô rơi nước mắt khi ăn khoai nướng, anh đã muốn chạy đến bên cạnh cô hỏi cô năm xưa sao lại làm vậy. Nhưng cuối cùng anh lại sợ, anh sợ nhận được cùng một câu trả lời, là vì cô hận anh nên mới làm thế, lại sợ anh vì câu trả lời của cô mà lần nữa phải tổn thương, anh đã không đủ can đảm để đi đến. Nhưng điều anh càng thấy lạ hơn là vì sao chân cô lại đau đến mức đó, cô ngồi chờ đến hơn nửa tiếng nhưng cuối cùng vẫn phải nhờ đến Hiểu Khiết mới có thể đứng dậy được.
Thiên Đức tự cười chính mình, anh lấy tư cách gì để quan tâm cô chứ, đã rời xa lâu vậy rồi nhưng thói quen đó anh vẫn chưa từ bỏ được. Thiên Đức vội quay đầu xe. Bên ngoài hoàng hôn đã dần đổ xuống.