Đám cưới Hiểu Khiết.
Vì chân vẫn còn đau nên Tuyết Vũ không thể làm phù dâu cho Hiểu Khiết, cô nàng buồn bực ra mặt. Tuyết Vũ phải dỗ dành mãi, Hiểu Khiết mới thôi trách móc cô. Tuyết Vũ phì cười, hôm nay Hiểu Khiết thật đẹp, bộ váy cưới xòe rộng vai trần của cô dâu khiến cô trông càng lộng lẫy hơn. Tuyết Vũ chợt nhớ lại lúc đám cưới của mình. Lúc đó bộ váy cô mặc đúng là niềm mơ ước của nhiều người nhưng cô lại chẳng cảm thấy nó đẹp đẽ gì. Nhớ đến hình ảnh Thiên Đức khi đó, bộ vest tây màu trắng khiến anh càng đẹp trai hơn nhưng vẫn tỏa ra khí lạnh bức người. Cô tự hỏi nếu như lúc đó anh nói cho cô biết sự thật, cô có cam tâm tình nguyện kết hôn với anh không? Câu trả lời là “có”, bởi vì bố cô mắc nợ anh, bởi vì bệnh tình của bố cô không thể trì hoãn thêm được nữa. Nhưng nếu như vậy, chắc chắn cô sẽ không thoải mái đối diện với anh như trước đây, càng không có khoảng thời gian hạnh phúc của hai người. Nếu được chọn, có lẽ cô sẽ chọn được như cũ, có thể khi biết sự thật sẽ đau đớn như bây giờ nhưng ít ra hai người cũng sẽ vui vẻ một chút.
Hiểu Khiết nhìn Tuyết Vũ trầm ngâm một lúc lâu thì lên tiếng:
– Tuyết Vũ nghe mình, cậu vẫn có thể có được hạnh phúc, hãy cho Lâm Phong một cơ hội.
Tuyết Vũ gượng cười:
– Có thể sau này mình sẽ gặp được ai đó có thể bên mình cả đời nhưng nhất định người đó không thể là Lâm Phong, mình mắc nợ anh ấy quá nhiều rồi, mình cũng không thể đón nhận tình yêu của anh ấy.
Hiểu Khiết nghiến răng:
– Sao cậu mãi không thể quên tên Đồng Thiên Đức đó, hắn gây ra cho cậu bao nhiêu nỗi đau chưa đủ sao? Vì hắn mà bỏ đi hạnh phúc của mình, đáng lắm sao? Cậu thật ngốc!
Tuyết Vũ cảm thấy nghèn nghẹn nơi cổ họng, cô nói khẽ:
– Anh ta chẳng liên quan gì ở đây.
Hiểu Khiết thấy nét u buồn phảng phất trên gương mặt Tuyết Vũ thì đành nhịn xuống:
– Không liên quan thì tốt, sau này về Đà Nẵng, tìm một người đàn ông thật tốt rồi kéo đến đây để tớ thẩm định, được chứ?
Tuyết Vũ mỉm cười gật gật đầu.
Đám cưới diễn ra thật náo nhiệt. Đúng như lời Vương Khánh Quân đã hứa, anh chuẩn bị mọi thứ chu đáo cho Hiểu Khiết, còn làm một clip ghi lại những hình ảnh suốt thời gian hai người yêu nhau để tạo món quà bất ngờ cho cô. Nhìn nét cười không ngừng trên gương mặt của bạn, Tuyết Vũ cũng thấy ấm lòng.
Sau đám cưới, Tuyết Vũ về thẳng nhà. Định dọn hành lý một chút để ngày mai rời đi nhưng không hiểu sao bụng cô rất đau. Tình trạng này không phải hiếm gặp nên Tuyết Vũ cũng đã chuẩn bị sẵn trước. Cô uống thuốc rồi lên giườngnghỉ. Nhưng nằm cả buổi mà cơn đau chẳng hề giảm đi ngược lại hình như còn nặng hơn, trên trán cô ướt đẫm mồ hôi. Tuyết Vũ lẩm bẩm: “Không xong rồi!”
Đang lấy túi xách chuẩn bị đến bệnh viện thì có điện thoại gọi tới. Tuyết Vũ ngay lập tức bắt máy.
– Alo!
Đầu dây bên kia bỗng nhiên im lặng, Tuyết Vũ nhìn lại màn hình điện thoại. Là Thiên Đức. Tuyết Vũ lặng người, ngay khi cô định dập máy thì một giọng nói nặng nề vang lên:
– Có thời gian không? Tôi có chuyện muốn hỏi em!
Tuyết Vũ mơ hồ cảm nhận được có điều gì đó kỳ lạ, anh rốt cuộc là muốn hỏi chuyện gì. Không được. Ngày mai cô trở về rồi, cô không muốn dây dưa với anh thêm nữa. Tuyết Vũ cố nén cơn đau, cô trả lời:
– Xin lỗi, hiện giờ tôi rất bận.
Nói xong chưa kịp nghe phản ứng của người đối diện, cô đã lập tức cúp máy.