Sáng hum sau, nó được hắn gọi dậy 1 cách bực bội, đáng ghét,
càu nhàu.
–
Nè, dậy đi!- Hắn lay lay người của nó.- Hưm! Con
gái gì mà ngủ nướng thế này!
–
DẬY…ĐI…!- Hắn bực mình quát to lên khiến nó thức
dậy đột ngột, liền, ngay và lập tức.
–
Á…Á…Á…!- Nó la lên vì bị đánh thức 1 cách vô
cùng kì cục.
–
Anh đang làm gì ở trong phòng của tôi zậy hả?-
Nó vừa hỏi vừa chĩa thẵng tay vào khuôn mặt điển trai của Kỳ.
–
Dậy đi, nhanh lên đi rồi còn đi học nữa!- Lam Kỳ
hối thúc nó.
–
Ok! Làm gì mà hối ghê zậy!
2’ sau, nó vừa bước xuống cầu thang với bộ đồng phục cực
cute và nữ tính cùng với đôi giày cao gót tôn lên vẻ đẹp của nó, nhưng không ai
bít bản chất thật sự bên trong nó( ai mượn chọc giận nó chi cho mệt).
–
Hả? 7h50’ lun rùi! Anh hại tuh rùi! Đồ chết bầm
đáng ghét!
–
Gì chứ? Cô nói lại xem?
–
Tui nói anh là ĐỒ CHẾT BẦM, ĐÁNG GHÉT! Đấy,
không được à!
–
Không, hầu, thư ký là 1 từ giờ cô sẽ bắt đầu làm
việc cho tôi.
–
Trời, khổ rồi!
–
Nè,c òn không mau lên xe, đã trễ giờ rồi.
–
Ờ!
Cả 2 lên lật đật lên chiếc motor mà hắn đã đưa nó về home of
hắn ngày hum qa. Mà phải công nhận là tốc độ gê hồn. Hòa vào con đường lớn, mọi
người đi đường ai cũng ghen tị với cô gái đang ngồi trên motor chung với hắn(
không ai khác là My) vì hắn qá đẹp trai( người gen tị là các girl), và 1 số boy
thì ghen tị với hắn vì nó cũng đẹp như thiên thần, look like a hotgirl. Trên đường
đi, Lam Kỳ và Hà My lúc nào cũng nhận được những ánh mắt cứ chăm chú nhìn mình
và tỏ ra hơi khó chịu. Chúng nó( hắn, nó) đến trường mặc dù đã trên hơn 1 tiếng
và điều đó đã khiến Hà My bực bối đối với tên Lam Kỳ kia.
–
Đó, thấy chưa, tại anh mà bây giờ tôi đến lớp muộn
rùi đấy!- Nó bĩu môi nói với giọng bực mình.
–
Có phải mình cô đâu!
–
Anh…
–
À, “SÓC CON” chờ nha.- Hắn cố tình nhấn mạnh 2
chữ “SÓC CON” cho nó nghe.
–
Hở, anh sẽ làm gì?
–
Tôi bảo sóc con chờ thì nhóc cứ chờ đi.
–
Ai là nhóc chớ, tuh là girl đàng hoàng nhá!
Không bít Lam Kỳ đã nói gì với bác bảo vệ trường mà bác ý cười
zui zẻ rùi choa cả 2 vào trường học.
–
Giờ này rùi mà con My còn chưa đến nữa trời!- Con Nhi khẽ thì thầm
nói.
Cả 2 bước vào trường thu hút sự chú ý của các girl và các
boy trong trường. Ai ai cũng make a question like: “ Sao họ lại đi chung với
nhau vào trường chớ?”. Vừa bước vào lớp thì nó và hắn bị cả đám con gái chỉ chõ
tùm lum rùi nhìn chằm chằm vào nó.
–
Ê, My, sao mày đến trường chung với Lam Kỳ zậy?-
Nhi hỏi một cách nhanh gọn.
–
Ớ, đâu có gì đâu!- Lam Kỳ và My đồng thanh nói.
Nó và hắn bị hỏi tới hỏi lui như bị điều tra bởi mấy tên
phóng viên tạp chí lá cải. Cả 2 đứng đơ ra, không nói được gì cả. Lớp cứ nhốn
nhào làm BÀ LA SÁT bực mình quát lên:
–
Hai 2 e dám đến trường trễ, mau về chỗ cất cặp
đi rồi lên bảng ghi bài học hum qa cho tôi, đó sẽ là phạt của các e.
Hắn với nó cùng lên làm bài, nó thì bực mình làu bàu đổ tội
cho Lam Kỳ. Nhưng hắn thì ngược lại với tâm trạng của nó, vẫn rất thản nhiên, vẫn
rất vô tư( nhìn mà phát ghét).
–
Tối hôm qua cô có học bài không?- Hắn: miệng
nói, 1 tay đút vào túi quần, tay còn lại cầm phấn viết bài.
–
Hôm qua mắc quậy với các ánh cùng nhỏ bạn có học
được dì đâu mà học! Mà có học thì chỉ được môn này, cũng hên đó chứ!- Nó thì thầm
trả lời.
–
Zui ha!
2 đứa đứng trò chuyện kiểu nhỏ đủ nghe thì BÀ LA SÁT lớp nó
bị gọi xuống văn phòng họp. Sau khi 2 người viết xong thì về chỗ. Hắn gục đầu
xuống bàn, nó vô tư.
–
Nè, My, mày có học bài không zậy?- Nhi quay xuống
hỏi My.
–
Ờ, cũng có.- Nó lưỡng lự nói với Nhi.
–
Nè, cô giáo vít bài rùi. Chép cho tui, nhanh
đi!- Hắn bỗng ngồi dậy, lấy vở và đưa cho nó, nói.
–
Vì?- Nó tiết kiệm lời nói lúc nài.
–
Cô là oshin cũng như thư ký nhá! Tui nói rùi
mà!- Hắn thì thấm rú rí với nó.
–
ASIH..- Nó thở dài vô nghĩa.
Từ tiết 1 => tiết 2 nó cứ phải vừa chép, làm cho nó vừa
cho hắn. Nó thì khổ sở trông mà tội nghiệp, còn hắn thì ụp mặt xuống mà ngủ 1
cách tự nhiên, vô tư, thanh thản nhìn mà ghét.
Reng…reng…
–
Trời, lại đến giờ ra chơi sao?- Nhi nhẹ nhàng
nói nhỏ, dù vậy mà tên Phi Thái kế bên vẫn nghe được và quay qua bắt chuyện.
–
Why? Vì seo bn no like giờ ra chơi?- Thái vừa dùng
Vietnamese English speak with Thảo Nhi.
–
Just bor.- Tiết kiệm lời y chang nó ta.
–
Maybe me too.
–
Mệt nhá, bắt chước hoài, xía!
–
Có đâu, nói gì là quyền của tui mà!
–
Asih, a là cái đồ zô zuyên nhứt the world mà tui
từng bít.- Nói xong Nhi và My đi xuống canteen lun, không ở đó nữa. Còn Thái và
Hắn thì đi đâu chả bít.
–
Hí hí…
–
Ê, Nhi mày nói zì zới Thái zậy? Thấy mày bực bội
nhòm giống heo lém í!
–
Ớ, có j đâu, cái tên đó bị điên đóa mà, kệ đi!-
Nhi đánh trống lảng.
–
Nè, Sóc con, cái tên đó..
–
Tên nào?
–
Thì là Tên Lam Kỳ đó! Hắn có làm j mày hông?
–
Có đâu?
–
Mệt qá đi mua nc uống đi há!
Lam Kỳ và Thái biến đi không lời nói rùi lại xuất hiện ở
canteen trong giây lát…
Chuyện đang xảy ra… Có nhiều girl, phải nói là 1 nhóm ó,
đang đứng trc mặt nó và Nhi chắn đường…
–
Bốp!
–
Cô là ai?- Nó vừa xoa má vừa bị đánh lên hỏi đứa
con gái đang đứng trc mặt mình.
–
Tao là ai mày không cần bít, tao chỉ cần bít,
mày tại sao cứ bám đuôi Lam Kỳ?
–
Chậc! Tao đã làm j á? Xin lỗi, tránh đường đi há
–
Mày…
–
Bốp!
–
Á!- Đứa con gái trc mặt nó đã bị Lam Kỳ cho in 5
ngón tay trên khuôn mặt.
–
Cô rãnh lắm à!
–
Lam Kỳ! Tại a mà tui phải chịu trận!
–
So ry cô nhá!- Lam Kỳ cười cười nói vs My.
–
Hả, lần đầu tiên mình thấy Lam Kỳ nc cười cười
with girl đó nhá! Hiện tượng lạ, must điều
tra.- Phi Thái nghĩ trong đầu.
–
Thôi, hết
hứng ở canteen rùi, tui đi lên lớp!- Nó đứng dậy đi sau khi bị con nhõ kia xô
té hùi nãi.
Có rất nhiều lời xì xào, bàn tán về sóc con và tên Lam Kỳ
kia kìa, đi đâu, nghe đó, nó và hắn thấy rất bực bội( chúng đi riêng, no đi
chung nhá!). Nhung cả 2 đành bỏ ngoài tai để qay về lớp vì đã tới giờ vào học(
Mất giờ chơi của ẽm dùi).