Người khác cô đều có thể không quan tâm, nhưng Đàm Dương không được, đó là người của cô, cô tuyệt đối không thể mở mắt nhìn Đàm Dương trở thành bia đỡ đạn cho Lục thị!
Lạc Thiên Ngưng đứng lên nói: “Nếu anh đã có chuyện cần xử lí, vậy tôi đi trước nhé.”
Mặc Đình Thâm buồn cười nhìn cô, nói: “Lúc em theo tôi đến, cũng không thấy em để ý việc tôi có chuyện cần xử lí, lúc này chuyển sang hiểu chuyện rồi?”
Lạc Thiên Ngưng hơi đỏ mặt, nói: “Anh làm việc tiếp đi, tôi về đây.”
“Tiêu Nhuệ, tiễn tam tiểu thư.” Mặc Đình Thâm dặn dò.
“Không cần đâu, không cần đâu, tôi xuống lầu thì gọi xe là được rồi, các anh làm việc đi.” Lạc Thiên Ngưng vội vàng lắc tay.
Tiêu Nhuệ thật sự rất bận, không tìm được lô hàng này, boss sẽ gỡ anh ta ra làm tám khúc.
Mặc Đình Thâm ngẩng đầu nhìn cô một cái, nói: “Thật sự có thể tự mình đi về?”
Lạc Thiên Ngưng gật gật đầu, Mặc Đình Thâm thật sự không thể rời đi, nói một câu: “Đi đường cẩn thận, đến gọi điện cho tôi.”
Lạc Thiên Ngưng đồng ý, sau đó đi thang máy xuống lầu, đột nhiên nghĩ đến, cô nào có số điện thoại của Mặc Đình Thâm.
Danh viện của cả Hải Thành đều vắt kiệt đầu óc, muốn có phương thúc liên lạc với Mặc Đình Thâm, nhưng ai cũng không tra được số điện thoại của anh.
Rời khỏi khách sạn, vội vàng tìm một quán net, nóng lòng bước vào, bảo ông chủ cho một ghế lô đơn, sau đó đóng cửa mở máy tính ra, sau đó nhanh chóng nhập một địa chỉ mạng, vào trang web.
Nhập mật mã, đăng nhập thành công!
Đây là trang mạng các sát thủ Ám Uyên đều biết, chỉ cần nơi có mạng, bọn họ có thể liên hệ đối phương bất cứ lúc nào.
Với cấp bậc của Lạc Thiên Ngưng, cô có thể tra được nhiệm vụ của bất kì sát thủ nào và phương thức liên lạc.
Nhưng đây cũng cực kì nguy hiểm, chỉ cần người có cấp bậc cao hơn cô tra lịch sử ghi chép, sẽ phát hiện Rose đã biến mất từ lâu lại xuất hiện.
Nhưng cô không quan tâm được nhiều thế, cô không thể để Đàm Dương chết.
Lạc Thiên Ngưng nhanh chóng tra nhiệm vụ của Đàm Dương, nhiệm vụ gần đây nhất chính là chặn đường và hộ tống lô hàng không thuộc về Lục thị kia, mà vị trí chính là bến cảng đó.
Mặc Đình Thâm cách chân tướng chỉ còn một bước!
Lạc Thiên Ngưng tìm kiếm số điện thoại của Đàm Dương, dùng điện thoại vừa mới mượn của ông chủ gọi điện thoại đi.
Điện thoại gần như lập tức được nhận, Lạc Thiên Ngưng nhanh chóng mở miệng: “Đàm Dương, rời khỏi bến tàu!”
“Cô là ai? Sao cô biết tôi đang ở bến tàu?”
“Tôi là…” Lạc Thiên Ngưng do dự, nếu nói cho Đàm Dương biết, mình là Rose, vậy sau này giải thích thế nào, sát thủ của Ám Uyên trở thành tam tiểu thư của Lạc gia?
“Tôi giống anh, là người của Rose.” Lạc Thiên Ngưng cái khó ló cái khôn nói.
“Rose sao? Cô ấy ở đâu? Dựa vào đâu để tôi tin tưởng cô?” Đàm Dương nói.
“Chuyện này nói ra dài lắm, tôi chỉ chuyển lời bảo anh lập tức rời khỏi bến tàu, nếu không anh lập tức trở thành cỗ thi thể. Nếu anh không cách nào tin tôi, thì tin tưởng Rose chứ!” Lạc Thiên Ngưng nói.
Đàm Dương bên đó trầm mặc rất lâu, Lạc Thiên Ngưng đành phải nói: “Anh là sát thủ mà Rose dẫn dắt, hình xăm trên cánh tay phải của anh là cô ấy chọn, tin tưởng tôi, rời khỏi bến tàu!”
Đàm Dương nghiến răng, nói: “Được!”
“Đàm Dương đừng về Ám Uyên, tìm một nơi trốn đi, tôi sẽ liên lạc anh sau!” Lạc Thiên Ngưng nói.
Đàm Dương bên kia cúp điện thoại, Lạc Thiên Ngưng biết, nếu Đàm Dương làm mất hàng mà lại thoát thân được, Lục Vi nhất định sẽ nghĩ cách để Tiêu Văn Uyên xử lí anh ta.
Bên này cúp điện thoại, Lạc Thiên Ngưng tiếp tục lên mạng, xâm nhập vào máy tính của Mặc Đình Thâm, ban nãy ở khách sạn cô đã trộm nhớ tài khoản máy tính của Mặc Đình Thâm.
Máy tính của Mặc Đình Thâm đột nhiên hiện ra một cửa sổ nói chuyện: “Mặc tiên sinh, làm một cuộc giao dịch thế nào?”
Tiêu Nhuệ bị doạ đến mặt trắng bạch, máy tính của boss bị xâm nhập dễ dàng như vậy, bọn họ đều nên hổ thẹn tự sát.
Mặc Đình Thâm cho Tiêu Nhuệ một ánh mắt, Tiêu Nhuệ lập tức mở một cái máy tính khác ra, lần theo tín hiệu của đối phương.
Lạc Thiên Ngưng rất nhanh nhận được trả lời: “Giao dịch gì?”
“Tôi biết hàng của anh ở đâu, tôi nói cho anh, anh đưa tôi ba mươi triệu.” Lạc Thiên Ngưng nói.
“Các hạ là người nào? Tôi lại dựa vào đâu mà tin tưởng ngươi?” Mặc Đình Thâm nói.
“Mặc tiên sinh làm ăn nên biết, dùng người không nghi ngờ, anh nguyện tin tưởng tôi, giao dịch liền thành, nếu không tin tưởng, tôi nói nhiều cũng vô ích.” Lạc Thiên Ngưng nói.
“Mặc Đình Thâm tôi không bao giờ làm ăn với kẻ rụt rẻ nấp sau màn hình.” Mặc Đình Thâm nói.
Cô không dễ dàng gì mới có được tin tức của Lục thị, làm sao có thể để Lục thị nuốt hàng của Mặc Đình Thâm một cách vui vẻ như vậy chứ, cô cần phải nhân cơ hội này, đánh Lục thị một cách mạnh mẽ.
“Lần cuối cùng, mời các hạ nói đại danh?” Mặc Đình Thâm nói.
Lạc Thiên Ngưng nghiến răng: “Rose!”
“Tôi chỉ nghe qua một Rose, sát thủ danh tiếng lẫy lừng quốc tế, các hạ có hứng thú với Lục thị?” Mặc Đình Thâm hỏi.
“Tư thù mà thôi, không phiền Mặc tiên sinh bận tâm, cuộc giao dịch này, anh làm hay không?” Lạc Thiên Ngưng hỏi.
“Địa chỉ?” Mặc Đình Thâm nói.
“Giao tiền trước, nhìn hàng sau.” Lạc Thiên Ngưng nói.
Sau đó Lạc Thiên Ngưng gửi cho Mặc Đình Thâm một số tài khoản, đây là tài khoản trước đây Rose mở ở nước ngoài, cho dù Mặc Đình Thâm phái người đi tra, tra được cũng không phải là tên của Lạc Thiên Ngưng.
“Ting” Lạc Thiên Ngưng mở tin nhắn điện thoại ra, ba mươi triệu đến tài khoản.