Lăng Thiên buông Hạ Y Thuần ra, hai bước thành một đi về phía Tống Kiều:
– Mẫn Nhi, em nghe anh giải thích. Mọi chuyện không như em nghĩ đâu, chắc gì đứa trẻ trong bụng cô ta đã là con của anh…
Chát…
Tống Kiều phẫn nộ tát Lăng Thiên. Cô không nghĩ hắn ta có thể thốt ra những lời khốn nạn này. Lần đầu tiên cô đồng cảm cho kẻ thứ ba là Hạ Y Thuần, cô ta thật xui xẻo khi gặp phải một tên cặn bã như này.
Hành động của Tống Kiều khiến Lăng Thiên sững sờ, hắn tức giận nhìn chằm chằm cô:
– Hạ Mẫn Hi, em đừng tưởng tôi yêu em thì muốn làm gì thì làm? Em nên nhìn rõ lại hoàn cảnh của chính mình đi.
Tống Kiều nhếch môi, nén cho hắn ta cái nhìn thách thức:
– Làm sao? Có phải anh định nói đến việc Hạ Thị cần sự ủng hộ của Lăng Thị không? Lăng Thiên, người nên nhìn rõ tình hình là anh. Nếu tôi công bố đoạn ghi âm này, anh cảm thấy địa vị của bản thân ở Lăng Gia còn giữ vững? Nghe nói bác Lăng đã đón một đứa con riêng về nhà, liệu anh ta có mượn cơ hội lần này để thuận gió bẻ măng không?
Lăng Thiên tái mặt, đây còn là Hạ Mẫn Hi mà hắn từng quen biết sao? Người con gái hiền lành ôn nhu trong trí nhớ đã biến mất rồi, Hạ Mẫn Hi hiện tại khiến hắn nhìn không thấu.
Hạ Y Thuần nắm chặt tay, dù thế nào cô ta vẫn phải trở thành Lăng thiếu phu nhân. Nếu chuyện này được phơi bày, cô ta ở Hạ Gia cũng không còn đường sống.
Hạ Y Thuần tiến đến bên cạnh Lăng Thiên, nhẹ giọng:
– Lăng ca ca, em biết mình không thể so sánh với chị. Nhưng chuyện đã ra nông nỗi này, anh có níu kéo cũng vô nghĩa thôi.
Lăng Thiên vung tay, hất Hạ Y Thuần ra khỏi người mình:
– Cô câm miệng đi, đây còn không phải là mưu kế của cô sao? Tôi nói cho cô biết, tôi sẽ không cưới loại phụ nữ tâm cơ ác độc như cô đâu.
– Một tay không thể vỗ ra tiếng, anh cho rằng sự việc ra nông nỗi này là lỗi của mình em sao?
Lăng Thiên trầm mặc, hắn cũng đang hối hận muốn chết đây. Rõ ràng có được tất cả, chỉ vì ham vui nhất thời mà không còn đường quay đầu.
Tống Kiều khoanh tay, lãnh đạm nói:
– Các người muốn truy cứu trách nhiệm thì để sau đi. Trước tiên hay giải thoát tôi khỏi hôn ước vô nghĩa này trước đã.
Cô nói xong thì kiêu ngạo quay đầu đi, Lăng Thiên và Hạ Y Thuần nhìn nhau rồi cũng theo cô trở về sảnh tiệc.
Trưởng bối hai nhà đang vui vẻ chuyện trò, ai cũng vì hôn lễ sắp tới mà cao hứng. Nhìn thấy Tống Kiều và Lăng Thiên đi đến, Lăng phu nhân liền cất tiếng trêu chọc:
– Bữa tiệc còn chưa kết thúc mà hai đứa bỏ đi hẹn hò riêng rồi. Để mẹ muốn nói vài lời với con dâu tương lai cũng không có cơ hội.
Bà Hạ cũng cười phụ họa.
– Hai đứa tình cảm tốt thế này, chuyện hôn sự vẫn là nên tính sớm thì hơn.
Tống Kiều mỉm cười, nói bằng giọng vô cảm:
– Mẹ nói rất đúng, vẫn nên tính sớm thì hơn. Nhưng không phải cho con, mà là em gái và Lăng Thiếu.
Lăng Thiên kéo tay Tống Kiều, đau lòng nói:
– Mẫn Nhi, em thật sự muốn như thế này sao?
Tống Kiều lạnh lùng nhìn hắn, kiên quyết đáp:
– Phải, nên kết thúc rồi…
Mọi người có mặt đều nhận ra sự bất thường, bà Hạ lo lắng kéo tay Tống Kiều nhỏ giọng nói:
– Mẫn Nhi, con đừng làm loạn ở đây. Có gì không hài lòng thì để về nhà nói.
Tống Kiều để yên cho bà Hạ nắm tay mình, ánh mắt cô chuyển lên người Lăng lão gia:
– Ông nội Lăng, cháu có thể mạng phép mời trưởng bối hai nhà vào bên trong không? Cháu có chuyện muốn thưa cùng mọi người.
Lăng lão gia nhìn cháu trai buồn rầu chán nản đứng một bên, thở dài:
– Thôi được, đúng lúc ông cũng muốn nghe xem là có chuyện gì?
ông bà Hạ nhìn nhau, không hiểu sao lại có cảm giác chẳng lành.
Sau khi tất cả đã yên vị trong một căn phòng kín, Tống Kiều mới chậm rãi đem đoạn ghi âm vừa rồi phát lại một lần. Giống như cô dự đoán, sắc mặt của trưởng bối hai bên hết xanh lại trắng vô cùng đặt sắc. Lăng lão gia phẫn nộ đập bàn, chỉ tay vào Lăng Thiên lớn tiếng mắng:
– Thứ nghiệp chướng này, mặt mũi Lăng Gia đã bị cháu làm mất sạch rồi.
Bà Hạ cũng không ngồi yên nữa, bà giáng cho Hạ Y Thuần một bạt tay, run giọng mắng:
– Đây là cách mày trả ơn nuôi dưỡng của tao sao? Đúng là mẹ nào con nấy, đều là thứ ti tiện vô sỉ như nhau.
Hạ Y Thuần ôm một bên má đau rát, nức nở quỳ dưới chân bà Hạ:
– Mẹ, con sai rồi. Xin mẹ tha lỗi cho con…
bà Hạ đá Hạ Y Thuần ra, phẫn nộ quát:
– Câm miệng, mày đừng gọi tao là mẹ nữa.
Lăng phu nhân cũng nhìn không nổi nữa, cất giọng mỉa mai:
– Tôi chỉ chấp nhận Mẫn Hi là con dâu Lăng Gia. Cho dù cô mang thai cũng đừng nghĩ qua được cửa lớn nhà này.
Ông Hạ nhíu mày, đỡ Hạ Y Thuần đứng dậy.
– Chị Lăng, chị nói cứ như mọi lỗi lầm đều là của Thuần Nhi vậy. Nếu con trai chị được giáo dưỡng đàng hoàng thì những chuyện này cũng không xảy ra. Còn nữa, chị đừng quên Thuần Nhi cũng là tiểu thư Hạ Gia. Con trai chị làm sai còn nói ra những lời khốn nạn như vậy, cho dù chị đồng ý cưới tôi cũng chưa chắc đã gả đâu. Hạ Gia tôi chưa nghèo đến mức một đứa trẻ cũng nuôi không nổi.
Hạ Y Thuần nước mắt lưng tròng, cảm động nhìn về phía ông Hạ. Lâu nay cô ta cứ nghĩ ba không thương mình, cứ tìm mọi cách lấy lòng ông để được quan tâm.
Lăng phu nhân tím mặt, giận dữ nhìn ông Hạ:
– Hạ Tổng thật có cốt khí, chỉ vì một đứa con gái hư hỏng mà tuyệt đường sống của Hạ Thị.
Bà Hạ nghe câu nói này thì tỉnh táo lại, liền tiến lên kéo tay chồng:
– Ông điên rồi sao?
Lăng lão gia đứng dậy, nhìn con dâu hừ lạnh:
– Câm miệng đi, quả nhiên con hư tại mẹ mà. Cũng vì cô ngày thường nuông chiều nên A Thiên mới thành như vậy. Có tiền thì hay ho lắm sao?
Lăng phu nhân bị giáo huấn lập tức ngậm miệng, bà ta không cam tam liếc xéo Hạ Y Thuần. Tống Kiều nãy giờ vẫn im lặng lúc này mới lên tiếng:
– Ông nội Lăng là người ngay thẳng lại hiểu lý lẽ khiến vãn bối như cháu vô cùng khâm phục. Sẵn đây cháu cũng muốn ở trước mặt ông và hai bác xin được từ hôn với Lăng Thiếu. Cháu thật sự không thể chấp nhận những việc mà anh ấy làm với cháu và em gái cháu. Mong ông nội Lăng hiểu cho nỗi khổ tâm của cháu.
Bà Hạ muốn nói gì đó, nhưng Lăng lão gia đã lên tiếng trước:
– Ông lấy làm hổ thẹn khi đã không thể dạy bảo A Thiên, ông rất xin lỗi. Nếu đó là nguyện vọng của cháu thì ông sẽ chấp nhận.
Bà Hạ gấp gáp, muốn tiến lên thì bị ông Hạ kéo trở về:
– Bà muốn làm gì? Chẳng lẽ bà còn muốn đẩy con mình vào hố lửa sao?
Ông Lăng đứng im lặng bên cạnh, đột nhiên lên tiếng:
– Bạn già à, chuyện này quá đột ngột nên hiện tại mọi người vẫn còn rối rắm. Anh đưa vợ con về trước đi, ngày khác chúng ta bình tĩnh lại thì sẽ ngồi xuống bàn bạc. Yên tâm, cho dù thế nào tôi vẫn sẽ giúp đỡ anh vượt qua khó khăn, xem như là lời xin lỗi của tôi thay cho thằng nghịch tử này.
Ông Hạ gật đầu, dẫn theo vợ con rời đi. Tống Kiều ném cho Lăng Thiên ánh mắt xem thường, dùng khẩu hình miệng nói với hắn hai chữ “đáng đời” rồi kiêu hãnh quay lưng. Hôm nay cô khá bất ngờ với cách ứng xử của Lăng lão gia và con trai ông ta. Cũng biết cái đức tính không ra gì của hắn ta là từ đâu mà có…