Vừa bước vào nhà, bà Hạ đã tức giận tát Hạ Y Thuần lần nữa. Ông Hạ nhíu mày, không chút khách khí đẩy bà Hạ ngã lên ghế sofa:
– Đủ rồi, bà còn động tay động chân nữa thì đừng trách tôi.
Bà Hạ nghiến răng, oán hận nhìn ông Hạ:
– Sao hả? Tôi đánh đứa nghiệt chủng của ông và con đàn bà hạ tiện kia khiến ông đau lòng à? Người ta nói không sai mà, mẹ nào thì con nấy thôi. Bản chất đê tiện đã ăn sâu vào máu, thật không biết xấu hổ là gì?
Ông Hạ thật sự nghe không nổi những lời lẽ chua ngoa của vợ, gằn giọng:
– Bà thôi đi, chuyện này cũng không phải hoàn toàn là lỗi của Thuần Nhi. Nếu tên tiểu tử nhà họ Lăng là người đứng đắn, thì đã chẳng có những rối rắm này. Nếu bà chướng mắt, tôi sẽ để Thuần Nhi ra nước ngoài sinh con.
Bà Hạ bật cười, cất giọng mỉa mai:
– Ông có phải quên gì rồi không? Hạ Thị bây giờ đã không còn trụ vững nữa, ông lấy cái gì nuôi dưỡng đứa con hư hỏng này hả? Lăng Gia nói vậy mà ông cũng tin ư? Ông ngay thơ thật đấy.
Tống Kiều thấy đau đầu, cô muốn ra ngoài nhưng bà Hạ lại gọi cô lại:
– Con muốn đi đâu? Chuyện này cũng là do con mà ra đấy. Con vì muốn hủy hôn mà bất chấp hậu quả như vậy, đúng là thứ bất hiếu vô ơn mà…
Tống Kiều quay đầu, lạnh lẽo nhìn bà Hạ:
– Vậy ý mẹ là con phải chịu ấm ức gả cho hạng đàn ông cặn bã như Lăng Thiên, để mẹ có thể nhờ cậy họ giúp đỡ Hạ Thị sao? Trong mắt mẹ chỉ có tiền tài mà còn muốn con cái hiếu thảo ư?
– Mày…
Bà Hạ nổi điên định lao đến tát Tống Kiều, nhưng ông Hạ đã nhanh tay cản lại:
– Bà làm loạn đủ chưa? Nó nói có câu nào không đúng à? Thứ đàn bà vì lợi ích mà bán rẻ con mình, bà thật khiến tôi thất vọng…
– Ông nói cứ như ông không muốn vậy? Tôi làm tất cả là vì cái gì, còn không phải là vì cơ nghiệp của ông sao? Bây giờ ông lại nói cứ như tôi là người độc ác không từ thủ đoạn, còn ông là người cha nhân từ yêu thương con cái… Ông nhớ lại đi, ông cũng từng làm chuyện tán tận lương tâm với một đứa trẻ vô tội… Ông lấy tư cách gì mà coi thường tôi…
Ông Hạ sa sầm mặt, tức giận tát bà Hạ ngã xuống đất.
– Bà câm miệng cho tôi, muốn chết rồi phải không?
Bà Hạ bị đánh choáng váng đầu óc, lúc này mới biết mình đã lỡ lời. Ông Hạ bình thường ôn hòa với mọi người, lần đầu tiên phẫn nộ kéo vợ mình lên lầu một cách thô lỗ. Chứng kiến cảnh tượng đó, đám người giúp việc cả kinh không ai dám ngẩng đầu.
Tống Kiều híp mắt, nghi hoặc nhìn theo. Vừa rồi bà Hạ nhắc đến đứa trẻ nào? Tại sao ông Hạ lại sợ hãi đến như vậy? Xem ra Hạ Gia này che giấu không ít bí mật.
Hạ Y Thuần ôm má đỏ ửng đứng một góc, ánh mắt hung ác nhìn bà Hạ bị lôi đi. Những nhục nhã này cô ta sẽ hoàn trả gấp đôi cho bà ta, khiến bà ta sống không bằng chết…
Tống Kiều quay đầu, nói bằng giọng vô cảm:
– Cô bảo quản gia giúp mình xử lý vết thương đi. Những chuyện khác tôi sẽ giải quyết.
– Vậy để tôi xem chị giải quyết thế nào? Trò vui chỉ mới bắt đầu thôi, chúc may mắn…
Hạ Y Thuần đắc ý rời đi. Nhớ đến hình ảnh Tống Kiều lên xe của Kỷ Đình Dạ mà cô ta vô tình trông thấy hôm nay. Chẳng trách lại dứt khoát từ hôn, hoá ra là bám được vào đệ nhất hào môn của Tân Hải. Nhưng cái gì cũng có hai mặt, đợi khi cô ta đem tin này báo với Lưu Tuyết Lam xem thử chị gái còn đắc ý được không? Thua thiệt ngày hôm nay, cô ta sẽ từ từ hoàn trả.
Ông bà Hạ còn đang tranh cãi ở thư phòng, đột nhiên quản gia lên báo tin là có khách đến xin gặp. Ông Hạ giằng lại cơn giận, cất giọng bực bội:
– Bảo họ về đi, hôm nay Hạ Gia không tiếp khách.
Quản gia vẫn kiên trì, chậm rãi đáp:
– Thưa ông chủ, người đến là Kỷ Tổng. Ngài ấy đang ở dưới nhà…
Nghe đến Kỷ Tổng, cả hai người trong phòng đều ngẩn ra. Bà Hạ là người tỉnh táo trước, mừng rỡ nói:
– Mau pha trà, chúng tôi sẽ xuống ngay.
Quản gia đáp một câu rồi đi ngay, bà Hạ hưng phấn nói với chồng:
– Cứu tinh đến rồi, nếu chúng ta được Kỷ Thị ủng hộ thì lại càng có lợi hơn.
Ông Hạ cau mày, hừ lạnh:
– Bà thôi đi, còn không biết là phúc hay họa. Chúng ta xưa nay không qua lại với họ, dựa vào cái gì mà họ lại giúp chúng ta?
Bà Hạ bị lời này vả cho tỉnh táo, sắc mặt lập tức thay đổi.
– Ông nói gì vậy? Chúng ta… cũng không làm gì đắc tội với họ mà…
Ông Hạ thở dài, mặc kệ bà vợ mình mà đi nhanh xuống lầu. Nhìn thấy Kỷ Đình Dạ âu phục chỉnh tề đợi ở phòng khách, ông Hạ bất giác cảm thán. Đều là doanh nhân, nhưng mấy ai có được khí chất khiến người ta kính sợ như người thanh niên này? Tuổi trẻ đã đứng đầu một tập đoàn lớn, hơn nữa còn có thể khiến nó ngày càng phát triển cũng đủ để biết người này không dễ chọc vào.
Ông Hạ đến gần, niềm nở đưa tay ra với Kỷ Đình Dạ:
– Kỷ Tổng hôm nay hạ cố đến đây không biết là có chuyện gì chỉ dạy?
Kỷ Đình Dạ nắm lấy tay ông Hạ, rất nhanh đã buông ra.
– Hạ Tổng quá lời rồi, tôi đến làm phiền chẳng qua là vì con gái ông nhờ vả.
– Con gái tôi…
Ông Hạ nghi hoặc nhìn Kỷ Đình Dạ, bà Hạ phía sau đột nhiên cười đáp:
– Hóa ra người mà Mẫn Nhi hay nhắc đến là Kỷ Tổng, hân hạnh được gặp.
Trước sự niềm nở của bà Hạ, Kỷ Đình Dạ vẫn một bộ lạnh lùng:
– Hạ phu nhân nhớ được là tốt. Tôi hôm nay đến là thực hiện giao ước giữa bà và Mẫn Nhi.
Nụ cười của bà Hạ đông cứng, bà cứ ngỡ mấy lời đó chẳng qua là do Tống Kiều nhất thời tức giận. Xem ra cô đã hạ quyết tâm cắt đứt quan hệ với nhà này.
Ông Hạ vẫn không hiểu gì, ông hoang mang nhìn về phía bà Hạ:
– Giao ước gì? Bà lại làm chuyện điên khùng sau lưng tôi phải không?
Bà Hạ nhíu mày, bực bội gắt:
– Ông nói gì vậy? Đừng quên còn có khách ở đây?
Ông Hạ im lặng, ông cũng không muốn vạch áo cho người xem lưng.
Kỷ Đình Dạ sắc mặt không đổi, cất tiếng giải thích:
– Hạ Tổng đừng hiểu lầm. Hạ phu nhân cũng là vì nghĩ cho ông thôi. Tôi không thể để bạn gái mình kết hôn với người khác, nên mới mạo muội đến đây.
– Ý cậu là…
– Đúng vậy, Mẫn Nhi là bạn gái tôi. Tôi không thể không giúp cô ấy, mong Hạ Tổng có thể thành toàn.
Ông Hạ liếc mắt nhìn vợ, hừ lạnh:
– Là bà gây sức ép với Mẫn Nhi phải không? Bà đúng là không ngại mất mặt mà.
Bà Hạ im lặng, chỉ cần Kỷ Đình Dạ chịu ra mặt thì nguy cơ sẽ được hóa giải. Còn về chuyện giao ước gì đó bà sẽ lựa lời nói với con gái sau.
Tống Kiều nhạy bén nhìn ra tính toán của bà Hạ, hờ hững nói:
– Mong là mẹ sẽ giữ lời, từ giờ không xen vào cuộc sống của con nữa.
Bà Hạ cười làm lành, cất giọng áy náy:
– Mẫn Nhi, là mẹ nhất thời sốt ruột nên mới nói như vậy. Con đừng giận mẹ nữa.
Kỷ Đình Dạ không muốn đôi co vô nghĩa, chậm rãi đứng dậy:
– Ngày mai tôi sẽ để trợ lý đến bàn chi tiết với Hạ Tổng. Bây giờ đã trễ rồi, tôi xin phép.
Kỷ Đình Dạ đặt danh thiếp lên bàn sau đó dẫn theo Tống Kiều rời đi. Hạ Y Thuần đứng cách đó không xa nở nụ cười lạnh:
– Cứ đắc ý đi, rồi đây chính tay tôi sẽ hủy hoại chị…