Kỳ thi thử kéo dài trong hai ngày.
Đến chiều thứ sáu, môn thi cuối cùng là hóa đã kết thúc.
Sau khi thi xong, Trần Gia Ngư quay về lớp học. Do Phương Vĩnh Bình vẫn chưa đến nên bên trong rất ồn ào, một số học sinh bận rộn trả lời câu hỏi, một số thì đang nói chuyện phiếm.
Thái Giai Di ngồi trên ghế, duỗi thẳng hai chân về phía trước, hai tay giơ cao quá đầu và duỗi thẳng người như một chú mèo con.
“Ài, cuối cùng cũng thi xong, được nghỉ ngơi hai ngày cuối tuần.”
Kỳ học thêm mùa hè không căng thẳng như khi vào học chính thức nên không có lớp tự học buổi tối, cuối tuần cũng được nghỉ như bình thường.
“Mà này, bạn học Trần, cậu làm bài thế nào?” Cô lại hỏi.
“Tạm được.” Trần Gia Ngư nói xong, dừng vài giây rồi hỏi cho có qua có lại: “Còn cậu?”
“Tạm được.” Cô bắt chước y hệt, ngay cả giọng điệu cũng bình bình như thế.
Trần Giai Ngư lườm cô một cái: “Biết không, đến thằng nhóc lớp ba bên cạnh nhà tớ còn không chơi mấy trò kiểu này nữa rồi.”
Thái Giai Di cười tủm tỉm: “Bạn học Trần, hàng xóm của cậu không phải là một bà lão chín mươi tám tuổi không quản sự đời hay sao? Từ khi nào lại trở thành học sinh lớp ba thế?”
“…” Trần Gia Ngư không ngờ cô vẫn còn nhớ, nhưng vẫn bình tĩnh trả lời: “Là cháu trai của bà ấy, có vấn đề gì không?”
Cô vừa tỏ vẻ “đột-nhiên-hiểu-ra” vừa đáp, “Ồ, không.”
Không lâu sau, giáo viên từng môn lần lượt giao bài tập cuối tuần, mỗi môn ít nhất là một đề thi.
Sau đó, giáo viên chủ nhiệm Phương Vĩnh Bình cầm một chiếc bình giữ nhiệt xuất hiện cuối cùng.
Bắt đầu với một loạt câu nói sáo rỗng mà đám học sinh đã nghe đến mức chai tai, ví dụ như lớp học thêm trong kỳ nghỉ hè là giai đoạn chuyển tiếp từ lớp mười một lên lớp mười hai; sau tuần này chắc hẳn mọi người đã ổn định tâm lý và chuẩn bị sẵn sàng dốc toàn lực cho năm cuối trung học, v.v. Mãi cho đến khi một số học sinh bên dưới lén ngáp và vò đầu bứt tai, ông mới giao bài tập cuối tuần.
Sau đó, Phương Vĩnh Bình đọc tên một số học sinh giỏi trong lớp bao gồm cả Hạ Vũ và bảo họ sáng mai đến trường. Tuy rằng kỳ thi thử đã kết thúc nhưng công việc chấm bài và tính điểm sẽ rất gian khổ, do thời gian eo hẹp nên các giáo viên thường gọi một số học sinh ngoan ngoãn, học giỏi đến giúp đỡ.
Mãi đến khi tiếng chuông tan học vang lên, ông mới xua tay, “Được rồi, nghỉ học!”
Âm thanh reo hò rộn rã trong lớp.
Phương Vĩnh Bình vừa ra khỏi cửa, Hầu Tử Phàm đã xách cặp chạy tới: “Lão Trần, ngày mai ba mẹ tao không có ở nhà, sáng mai đến chơi PS không!”
Trần Gia Ngư nói: “Được.”
Chu Thư khinh thường: “Vừa thi xong đã đi chơi game!”
“Bà thì biết cái gì, đây gọi là nghỉ ngơi kết hợp với lao động.”
Sau khi nói một tiếng “Lượn”, Chu Thư đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
“Thái Giai Di, cậu vừa mới chuyển đến đây nên chắc còn chưa quen với nơi này. Hay là cuối tuần mình đi dạo phố với nhau đi, cậu, tớ, và Điền Điềm.”
Tian Tian cũng gật đầu, “Bọn tớ biết một vài nơi rất thú vị ở Hán Sở.”
Thái Giai Di mỉm cười híp mắt, gật đầu: “Thế thì tuyệt vời!”
“Chốt như vậy nhé, tối nay bọn tớ sẽ nhắn qua QQ.”
*
*
Ánh hoàng hôn màu vàng nhạt bắt đầu phủ lên các lớp học.
Khuôn viên sau giờ học vô cùng ồn ào và náo nhiệt, rất nhiều học sinh đang đi bộ hoặc chạy xuống từ cầu thang, Thẩm Niệm Sơ và Dương Hiểu cũng nằm trong số đó. Bước chân của Thẩm Niệm Sơ rất khoan thai, đôi mắt trong veo thì bình tĩnh nhìn phía trước, không liếc ngang liếc dọc sang xung quanh.
Không lâu sau, lúc cô và Dương Hiểu đi vòng qua góc lầu hai đến cầu thang tầng một, một bóng người xuất hiện trước mặt họ.
Đó là một cô gái rất xinh đẹp.
Không phải là vẻ đẹp tiêu chuẩn kiểu mắt ngọc mày ngài; nhưng cô lại có một loại ma lực thu hút người ta trong vô thức, khiến những người đi ngang qua thường sẽ vô tình hoặc cố ý liếc sang.
Thẩm Niệm Sơ cũng vô thức liếc sang, tình cờ lại bắt gặp ánh mắt của cô gái kia. Đôi mắt sáng ngời của người sau cong lên, “Xin chào.” Cô chào rất tự nhiên, hệt như gặp lại bạn cũ.
Thẩm Niệm Sơ giật mình,
Đồng thời cũng nhận ra đối phương.
Là cô gái ăn cơm chung với Trần Gia Ngư vài ngày trước.
Lại nói, cô rất ít khi tốn công để ý đến người khác, do đó trong ba năm cấp ba, ngoại trừ thầy cô và bạn học cùng lớp, người mà cô có thể nhớ đến không đếm đủ hai bàn tay. Thế nhưng nữ sinh này lại để lại cho cô một ấn tượng khó phai thì đúng là hiếm thấy.
Xét cho cùng, khi một cô gái xinh đẹp nhìn thấy một người cũng như thế thì thường sẽ thầm so sánh cả hai với nhau. Đôi khi kiểu so sánh này không phải do cố ý mà xuất phát từ bản năng “phức cảm vượt trội” của phụ nữ. Bản năng này chỉ có thể được tìm thấy ở những đối thủ ngang tài ngang sức, còn nếu đối thủ quá yếu thì sẽ không thể tìm được niềm vui chiến thắng từ đó.
Thẩm Niệm Sơ đứng yên nhìn cô gái kia.
Ánh chiều tà buông xuống hai người họ.
Cô không nói gì nhưng lại để lộ ra “đang-đợi-tôi?” trong đôi mắt sáng ngời?
Cô gái kia cười, nụ cười ấy xán lạn, đẹp đẽ biết bao, khiến ngay cả ánh hoàng hôn cũng bị nó làm lu mờ: “Chắc hẳn cậu là bạn học Thẩm Niệm Sơ đúng không. Xin chào, tớ là Thái Giai Di.”
Thẩm Niệm Sơ bình thản đáp: “Xin chào.”
“Cậu đẹp thật đấy.” Thái Giai Di chân thành khen ngợi, “Làn da trắng nõn nà với đôi mắt to.”
Dương Hiểu ở một bên trợn mắt, “Niệm Sơ nhà chúng tôi xinh đẹp ra sao còn cần cô phải nói à, chỉ cần không mù là có thể nhìn thấy. Ngoài ra, có gì muốn nói thì nói luôn đi, đừng có ở đây cố làm ra vẻ nịnh nọt, thời gian của chúng tôi rất quý giá, không rảnh để lãng phí nó.”
“Dương Hiểu.”
Thẩm Niệm Sơ liếc qua cô ta với một chút cảnh cáo và khuyên nhủ trong mắt.
Dương Hiểu không lên tiếng.
Thẩm Niệm Sơ hỏi: “Tìm tôi có việc gì không?”
Thái Giai Di giơ tay lên, mở ngón tay ra, trong đó là một nắm kẹo. Cô nở nụ cười tự nhiên đầy rạng rỡ: “Cậu có thích kẹo không, thử một chiếc nha.”
Thẩm Niệm Sơ chỉ nhìn thoáng qua chứ không đưa tay nhận: “Không, không thích lắm.”
“Ồ, vậy thì thôi.” Thái Giai Di tiếc nuối thở dài, sau đó chuyển chủ đề, “Thật ra… tớ chỉ muốn hỏi, chúng ta có thể làm bạn hay không?”
Trong mắt Thẩm Niệm Sơ lộ vẻ kinh ngạc: “Làm bạn… với tôi?”
“Đúng thế.” Thái Giai Di mở to mắt, trông cực kỳ đáng yêu và ngây thơ, “Được chứ?”
“Tại sao?”
“Vì Trần Gia Ngư nha.” Thái Giai Di nói với lý lẽ hùng hồn.
Lông mày của Thẩm Niệm Sơ nhíu lại ngay lập tức, “Cậu có ý gì?”
Dương Hiểu kìm nén hồi lâu giờ mới tìm được cơ hội, bèn tiến lên một bước, nhìn Thái Giai Di với nụ cười khinh bỉ, giễu cợt nói: “Sao, tính đi đường vòng, tạo mối quan hệ với Niệm Sơ, sau đó giúp Trần Giai Ngư theo đuổi à?”
Thái Giai Di thậm chí còn không thèm liếc mắt sang chỉ tập trung vào Thẩm Niệm Sơ và nhẹ nhàng hỏi: “Tuy rằng tớ biết cậu không thích Trần Gia Ngư, nhưng tớ vẫn muốn hỏi… Sau này, cậu cũng sẽ không thích cậu ấy đúng không?”
Lông mày của Thẩm Niệm Sơ càng nhíu chặt hơn.
“Đã biết cô ấy không thích Trần Gia Ngư rồi mà vẫn cứ đến tìm vì Trần Gia Ngư? Tôi nói các người có thể đừng trơ trẽn và quấn lấy người ta một cách vô sỉ như vậy có được không?” Dương Hiểu lộ vẻ khó tin, “Còn nữa, vế sau là cô hỏi cái gì đấy?”