Thẩm Niệm Sơ liếc cô ta một cái, thản nhiên nói: “Dương Hiểu, bớt vài câu đi có được không.”
“Tớ làm vậy là vì tốt cho cậu mà, Niệm Sơ. Tớ biết cậu hiền lành lại tốt bụng, không thể nói ra một số điều. Nhưng người bạn thân là tớ lại không chịu nổi, nếu đã thế thì để tớ đóng vai phản diện đi!”
“Và có một số người còn không nghe hiểu tiếng người nữa cơ. Nếu không nói thẳng thừng trước mặt họ thì họ sẽ không chịu bỏ cuộc!”
Dương Hiểu ra vẻ bênh vực Thẩm Niệm Sơ xong thì quay sang chế nhạo Thái Giai Di: “Đúng đấy, để tôi nói cho cô biết, Niệm Sơ nhà chúng tôi chắc chắn và tuyệt đối sẽ không bao giờ thích Trần Gia Ngư! Quay về nói cho cậu ta biết đừng có mơ mộng hão huyền gì nữa đi!”
“Thật á?” Điều đáng ngạc nhiên là Thái Giai Di không hề tức giận mà còn mỉm cười.
Cô thở hắt ra, trông cực kỳ nhẹ nhõm, “Thế thì quá tuyệt rồi.”
Dương Hiểu: “??? Cái gì?”
Cô ta không ngờ Thái Giai Di lại có thái độ và phản ứng như vậy, thậm chí Dương Hiểu còn tưởng rằng đối phương nghe xong lời của mình sẽ bỏ đi với vẻ xấu hổ và giận dữ. Nhưng cảnh tượng hiện giờ quả thực nằm ngoài sức tưởng tượng.
Thẩm Niệm Sơ cũng khá bất ngờ.
“Thật ra… tớ rất thích bạn học Trần Gia Ngư. Tớ đã yêu cậu ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên vào ngày đầu tớ chuyển đến đây.” Thái Giai Di giữ lấy chéo áo bộ đồng phục, đôi mi đen của cô hơi rũ xuống, kết hợp với biểu cảm e thẹn và rụt rè khiến cô trông hệt như một cô gái trẻ mới biết yêu đang kể về mối tình của mình với người bạn thân, “Nhưng hình như cậu ấy lại thích bạn học Thẩm. Vì vậy, tớ mới nghĩ nếu tớ có thể làm bạn với cậu… Cho dù sau này đổi ý, cậu cũng sẽ không giành với tớ đúng không?”
Thẩm Niệm Sơ mím môi, nhẹ nhàng nói: “Cậu nghĩ nhiều rồi, tớ sẽ không giành với cậu.”
Cô chưa hề và cũng không hề có ý định cạnh tranh gì với người khác.
Suy cho cùng, đối với cô mà nói, cô luôn có thể dễ dàng đạt được mọi thứ mà người khác thèm muốn mà không cần phải tranh giành, huống hồ là một nam sinh mà cô không hề để tâm.
Ngược lại trong lòng còn có chút nhạt thương hại.
Tuổi teen… Đúng là tuổi của sự đơn thuần và ngây thơ, sẵn sàng đánh đổi tất cả vì thứ gọi là “tình yêu”, thậm chí cúi đầu trước “tình địch” để tỏ ra yếu đuối.
“Quá tuyệt vời, cậu nói vậy làm tớ cảm thấy thật sự rất yên tâm.” Thái Giai Di lập tức ngẩng đầu lên, lại nở nụ cười rạng rỡ khi nãy.
“Xin lỗi vì đã làm phiền cậu lâu như vậy, tớ đi trước nha. Cậu rất tốt, hy vọng chúng ta có thể làm bạn trong tương lai! “
Sau khi nói cong, cô quay lại và nhanh chóng rời đi.
Nhìn bóng lưng của Thái Giai Di, Dương Hiểu khẽ khịt mũi: “Chẳng ra làm sao. Tớ thấy cô nàng này mặt dày thật đấy, rõ là chẳng quen thế mà đi nói thẳng ra rằng thích Trần Gia Ngư trước mặt chúng ta… Trên đời này có cô gái nào bộp chộp như vậy không?”
Thẩm Niệm Sơ rũ mắt xuống, thản nhiên nói: “Đấy không phải là bộp chộp mà là dũng cảm.”
Dám trực tiếp bày tỏ những gì mình thích hoặc không không phải là chuyện dễ dàng gì.
Thậm chí còn khiến cô có chút…
Hâm mộ.
Dương Hiểu không ngờ Thẩm Niệm Sơ lại có thái độ như vậy nên đờ ra tại đó với sắc mặt gượng gạo.
Thẩm Niệm Sơ không để ý đến Dương Hiểu nên không biết, mà có lẽ nếu có để ý cũng chẳng thèm quan tâm. Cô chỉ xách cặp tiếp tục lặng lẽ tiến về phía trước.
Dương Hiểu hít một hơi thật sâu, điều chỉnh cảm xúc và đi theo Thẩm Niệm Sơ.
Chẳng mấy chốc, hai cô gái lần lượt rời khỏi trường.
Cách cổng trường không xa là một chiếc Audi A8L màu đen đang đậu bên đường.
Nhìn chiếc xe triệu đô này, Dương Hiểu cố gắng giấu sự ghen tị trong mắt để cười nói: “Niệm Sơ, mẹ cậu đến đón kìa, tớ đi trước đây.”
Thẩm Niệm Sơ khẽ nói một tiếng “Ừm.”, sau đó đi đến bên cạnh xe, vươn tay mở cửa sau ra, nghiêng người ngồi vào bên trong.
Sau khi ngồi xuống, cô lặng lẽ cởi cặp sách trên lưng ra đặt bên cạnh, khoanh tay trên đầu gối rồi khẽ quay đầu, lặng im nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Niệm Sơ, thắt dây an toàn vào.”
Người phụ nữ ngồi ghế lái liếc qua kính chiếu hậu: “Sao lần nào con cũng quên việc này, cứ phải để mẹ nhắc nhở?”
Người phụ nữ mặc một chiếc váy liền áo màu đen, với mái tóc xoăn xinh đẹp và chiếc cổ mảnh khảnh đeo một chiếc vòng cổ kim cương sáng lấp lánh. Các đường nét trên khuôn mặt của bà có phần giống với Thẩm Niệm Sơ, mặc dù xung quanh mắt đã có một vài nếp nhăn nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì từ cách trang điểm, trang phục cho đến khí chất, trông vẫn cực kỳ tao nhã.
Bà chính là mẹ của Thẩm Niệm Sơ, Lạc Cẩm.
“…Con biết rồi ạ.” Thẩm Niệm Sơ rời mắt khỏi đám học sinh tụm năm tụm ba đang cười đùa trên đường, sau đó cụp mắt xuống, ngoan ngoãn đáp lại rồi đưa tay thắt dây an toàn.
Người phụ nữ hỏi: “Hôm nay là thi xong rồi đúng không, làm bài thế nào?”
“Cũng được ạ.”
“Ừ, ba mẹ tin tưởng con.” Người nói chuyện là ba của Thẩm Niệm Sơ, Thẩm Duệ đang ngồi trên ghế phụ.
Ông mặc một bộ âu phục màu xám đậm, khuôn mặt thanh tú, trên sống mũi đeo một cặp kính gọng vàng, lộ ra khí chất nho nhã, nhưng nếp nhăn ở rãnh mũi hai bên lại khá sâu.
“Nhưng nhớ là con sắp lên lớp mười hai rồi, phải học hành chăm chỉ hơn trước, không được chểnh mảng. Con biết đấy, học hành giống như chèo thuyền ngược dòng, không tiến thì sẽ lùi.”
“Dạ vâng, ba.”
“Trường cấp ba Thực nghiệm tuy là trọng điểm của tỉnh nhưng tỷ lệ nhập học hàng năm thấp hơn trường cấp ba số hai, chỉ có ưu điểm duy nhất là gần nhà nên con phải cố gắng hơn.”
“Vâng, con nhớ rồi.”
Lạc Cẩm nói thêm: “Ngoài ra, nhớ dành thời gian để luyện vẽ với piano. Mẹ nhớ không nhầm thì hôm qua con không tập piano đúng không?”
“… Hôm qua bận ôn bài nên không có thời gian để tập ạ.”
“Vì biết nay con thi nên mẹ mới không nhắc. Hôm nay là thi xong rồi, khi về nhớ dành thời gian để luyện bù lại cho buổi tập piano ngày hôm qua.”
Thẩm Niệm Sơ im lặng không nói.
“Nghe thấy chưa?” Giọng nói của Lạc Cẩm đã cao lên nửa độ.
“… Nghe rồi ạ.”
“Nghe thấy sao không trả lời?”
Không trả lời bởi vì không thích tập đàn.
“… Đang mải nghĩ về bài tập về nhà nên bị phân tâm ạ.”
“Ừ, hôm nay mẹ đã nhờ dì mua một cân cá hồi, để dì chiên cho tối con ăn.”
Thẩm Niệm Sơ cắn môi, cuối cùng mới dám lấy hết dũng khí nói: “Nhưng… mẹ quên rồi sao? Con không thích cá hồi.”
“Cá hồi bổ não.” Giọng điệu của Lạc Cẩm rất nhẹ nhưng không thể phủ định, “Đây là thời kỳ rất quan trọng, không được kén ăn.”
“Mẹ con nói đúng đấy.” Thẩm Duệ phụ họa thêm vào: “Đây là ba mẹ quan tâm đến con.”
Hàng mi của Thẩm Niệm Sơ khẽ cụp xuống, ngón tay thon dài lặng lẽ nắm lấy thắt lưng an toàn bên hông.
“… Vâng ạ.”
Chiếc Audi chậm rãi lăn bánh, Thẩm Niệm Sơ ngẩng đầu, lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cách đó không xa, một chú chim xinh đẹp với bộ lông đen tuyền, đầu, cổ và đầu cánh phủ đầy lông trắng đang đậu trên một thân cây to, hót líu lo, thỉnh thoảng lại đập cánh rồi chuyền từ cành này sang cành khác, rất vô tư vô lự.