Con Hồ Ly Đáng Yêu Với Muôn Ngàn Chiêu Trò

Chương 6: Xin chào, Trần Gia Ngư



Vài phút sau, bài phát biểu của Phương Vĩnh Bình cuối cùng cũng kết thúc.

“Sau khi tự học xong, lớp trưởng nhớ đi thu bài tập toán giao trong kỳ nghỉ hè. Còn nữa, ngày mốt sẽ có bài kiểm tra toàn khối, hai ngày này mấy em kiềm chế lại, chuẩn bị chu đáo cho tôi.”

“Bài kiểm tra này rất quan trọng. Nó không chỉ xếp hạng cả lớp mà còn được thông báo cho phụ huynh. Cảnh cáo trước, nếu điểm trung bình của lớp chúng ta làm tụt hạng lớp xuống thì từ giờ đến ngày khai giảng, các em đừng nghĩ đến việc có một ngày nghỉ.”

Lớp học bùng nổ.

“Hả? Một bài kiểm tra?”

“Lại còn báo cho phụ huynh?”

“Đùa à, sao lại đột ngột như vậy!”

“Sao không báo trước trong lúc nghỉ?”

Tiếng than khóc vang vọng khắp trời đất.

“Được rồi, tôi đi trước, các em tự học chăm chỉ, lớp trưởng chịu trách nhiệm duy trì kỷ luật.”

Phương Vĩnh Bình bình tĩnh, thản nhiên cầm bình giữ nhiệt bước ra khỏi lớp.

*

*

Mặc dù giáo viên chủ nhiệm không có ở đó, nhưng có “thanh gươm của Damocles” đang treo trên đầu nên tất cả mọi người đều căng thẳng. Tiếng đọc bài nhanh chóng vang lên trong lớp. Tiếng Trung và tiếng Anh pha lẫn vào nhau. Là một lớp khoa học, đương nhiên nó còn kèm thêm cả định lý và công thức nữa.

Trần Gia Ngư lấy sách giáo khoa và tài liệu thường dùng từ trong cặp ra đặt lên bàn, sau đó tiện tay lôi thêm một tập câu hỏi bằng tiếng Anh, mở một trang ra và giả vờ đọc nhưng lại liếc nhìn Thái Giai Di bên cạnh qua khóe mắt.

Cô gái đang cầm trong tay cây bút vừa nhặt từ dưới đất lên, trên nắp bút là hình đầu một con hồ ly màu hồng dễ thương. Cô cúi đầu lật giở cuốn sổ cũng màu hồng, đường nét trên khuôn mặt của cô vô cùng thanh tú và mềm mại, chóp mũi hơi hếch lên khiến người ta chỉ muốn đưa tay ra nhéo khẽ.

Đột nhiên, Trần Gia Ngư nhớ lại một chi tiết mà cậu đã bỏ qua trước đó.

Rõ ràng là cậu đá vào mông cô, nhưng khi cô quay lại thì lại nói là: “Bạn học, sao đột nhiên đá vào lưng tớ làm gì?”

Chẳng lẽ là sợ cậu xấu hổ trước mặt người khác nên cố ý đổi thành lưng hay sao?

Nếu đúng là như vậy, có thể kịp nghĩ ra điều này trong một khoảng thời gian ngắn như thế, là do EQ của cô quá cao hay đầu óc rất nhanh nhạy?

Hay là…

Cả hai?

Một bàn tay duỗi ra cắt đứt dòng suy nghĩ của Trần Gia Ngư.

Bàn tay trắng nõn và thanh tú ấy thuộc về người bạn cùng bàn của cậu.

Trong đầu ngón tay còn kẹp theo một cục giấy nhỏ.

Sau đó, cục giấy được đặt trên bàn của cậu, rồi bàn tay nhanh chóng rụt về.

Trần Gia Ngư cuối cùng không nhịn được mà quay sang nhìn Thái Giai Di.

Cô đang chống cằm, nhìn không chớp mắt, hoàn toàn tập trung vào quyển sách của mình.

Trần Gia Ngư: “…”

Cậu nhìn chằm chằm vào cục giấy trong một giây, sau đó tách nó ra bằng tay trái. Nội dung bên trong từ từ hiện ra trước mắt.

Trên đó có năm chữ.

“Xin chào, Trần Gia Ngư.”

Cô ấy biết mình?

Nhưng tại sao mình lại không biết cô ấy?

Trần Gia Ngư thực sự rất muốn nhảy dựng lên, nắm lấy vai Thái Giai Di, lắc qua lắc lại liên tục, sau đó hỏi đến khàn cả giọng cô là ai và mục đích của cô là gì, giống như một diễn viên nào đó có biệt danh là “Bào Hao Mã” (*).

Nhưng đấy chỉ là nghĩ mà thôi.

Cậu lại liếc nhìn Thái Giai Di thêm lần nữa.

Như thể là tâm linh hữu tê, Thái Giai Di cũng quay đầu lại.

Ánh mắt của hai người bắt gặp nhau.

Cô gái không né tránh ánh mắt này, mà ngược lại đôi mắt còn cong thành hình vầng trăng khuyết.

Nhu thuận, ngọt ngào.

Tuy nhiên, Trần Gia Ngư lại thoáng thấy một chút xảo quyệt ẩn trong đó, hệt như một con thỏ trắng nhỏ trốn sau bóng trăng.

Cười xong, cô gái quay lại như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục đọc sách của mình.

Trần Gia Ngư suy nghĩ một lúc thì lấy bút ra và cũng viết ba từ lên trên giấy.

“Cậu là ai?”

Vo tròn thành một cục lần nữa rồi ném nhẹ đi…

Mịa!

Ném trượt.

Cục giấy bay qua mặt bàn của cô gái,

Sau đó hạ cánh thẳng xuống đất, rồi không biết lăn đi đâu mất.

Trần Gia Ngư: “…”

Đúng tám giờ, buổi tự học kết thúc.

Lớp học sôi nổi trở lại.

Vài người dành thời gian để ăn vặt, vài người tán gẫu về thời sự, tin tức, minh tinh và mấy chuyện tầm phào, có người thì gọi bạn tới để chia sẻ kỷ niệm trong kỳ nghỉ hè…

Ngồi ở hàng ghế trước của Trần Gia Ngư là hai nữ sinh đang trò chuyện về một bộ phim của thần tượng mới ra vào kỳ nghỉ hè.

Trần Gia Ngư vểnh tai lên nghe vài câu thì thấy những từ này vẫn hoàn toàn giống với những từ trong ký ức của cậu.

Những người khác cũng giống NPC đã được sắp sẵn kịch bản và lời thoại, diễn vở kịch lặp đi lặp lại trước mắt cậu.

Vậy…

Rốt cuộc là lần luân hồi này có thay đổi gì hay không?

Đúng lúc ấy, một nam sinh đeo kính có vài cái mụn trứng cá trên mặt đi tới.

Khi đến trước bàn của Thái Giai Di, cậu ta dừng lại và lúng túng đứng đó.

“Bạn học Thái Giai Di.”

Cô gái ngẩng đầu nhìn lên.

Nam sinh đặt một tờ giấy xuống trước mặt cô.

Trên tờ giấy là một chuỗi số.

“Xin chào, tớ tên là Tuấn Hiên, lớp phó của lớp chúng ta, đồng thời cũng là ủy viên ban kỷ luật.” Cậu ta nhẹ giọng nói, “Đây là mã số của nhóm lớp chúng ta. Trong các ngày nghỉ, nếu trường hoặc lớp có việc gấp sẽ gửi thông báo trong nhóm. Các bạn học cũng thường trò chuyện trong đó. Khi nào có thời gian thì cậu nhớ xin vào.”

“Ok, tớ biết rồi.” Thái Giai Di cẩn thận gấp tờ giấy lại, đặt nó vào hộp bút và mỉm cười, “Cảm ơn bạn học Tuấn Hiên nhé.”

“Không có gì, không có gì!”

Mặt cậu ta lập tức đỏ lên, khi bước lùi về có phần nhanh hơn khi nãy.

Trần Gia Ngư cảm thán trong lòng: Non, vẫn còn quá non!

Ngay khi cậu đang suy nghĩ thì Hầu Tử Phàm đột nhiên nhảy tới.

“Lão Trần, đi đi đi, cùng đi tiểu đi!” Cậu ta hô.

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa ở hàng ghế trước lập tức quay đầu lại, trừng mắt, “Hầu Tử Phàm, đừng có thô tục như vậy nữa được không!”

“Đi tiểu sao lại là thô tục, đó là hoạt động trao đổi chất bình thường của con người.” Hầu Tử Phàm nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ, “Chẳng lẽ bà không phải con người à, không bao giờ đi tiểu khi đọc sách?”

“Không biết xấu hổ, cút đi!” Cô gái buộc tóc đuôi ngựa vỗ bàn, chợt đứng lên đá, nhưng Hầu Tử Phàm đã chuẩn bị từ trước nên dễ dàng nhảy lùi lại né được. “Hê hê, không đá đến.”

Cô gái tóc đuôi ngựa mở to mắt: “Tên Hầu Tử thối này…”

“Đừng đùa nữa.” Trần Gia Ngư bước ra, vỗ vào lưng Hầu Tử Phàm vẫn còn đang định chọc tiếp, lắc đầu nói: “Giờ cứ bắt nạt người ta đi, để xem sau này muốn theo đuổi người ta thì mày định làm gì.”

Câu sau Trần Gia Ngư đã hạ thấp giọng nên xung quanh không ai nghe rõ, ngoại trừ chính cậu.

Hầu Tử Phàm: “Lão Trần, đang lẩm bẩm cái gì đấy?”

Trần Gia Ngư: “Không có gì, đi thôi.”

Hầu Tử Phàm “Ừ” một tiếng rồi đi theo Trần Gia Ngư ra ngoài.

Đi được nửa đường thì có người kêu lên: “Hầu Tử Phàm, đi căng tin à? Thế thì mua hộ một chai trà sữa Assam với!”

Hầu Tử Phàm lớn tiếng đáp lại: “Vào nhà vệ sinh lấy nhé!”

“Hahaha!” Khiến rất nhiều người cười rộ lên.

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa thì khinh thường hừ một tiếng, “Thô tục chết người!”

Lúc ngồi xuống, cô nghiêng người nhìn Thái Giai Di và tự giới thiệu: “Xin chào, tớ tên là Chu Thư, Chu trong màu đỏ ấy, còn Thư trong ‘Cực mục Sở thiên thư’.” Sau đó chỉ vào cô gái mặt tròn ngồi bên cạnh, “Còn cậu ấy là Điền Điềm.” (**)

Điền Điềm nở nụ cười với Thái Giai Di, cô có lúm đồng tiền nên khi cười trông rất ngọt ngào.

Thái Giai Di cũng gật đầu với một nụ cười: “Ừ, xin chào hai cậu nha.”

“Cái tên thần kinh vừa nãy là Hầu Tử Phàm, là đứa con trai đáng ghét nhất trong lớp chúng ta, không cần phải bàn cãi.” Cơn giận của Chu Thư hiển nhiên vẫn còn chưa tiêu.

Điền Điềm chỉ vào bàn của Thái Giai Di, “Chỗ ngồi này vốn là của cậu ta, ơn trời là cậu đã đến.”

Thái Giai Di chống cằm, hỏi như thể tiện miệng, “Hình như cậu ta có mối quan hệ rất tốt với bạn ngồi cùng bàn của tớ đúng không?”

(*) Biệt danh của Mã Cảnh Đào

(**) Cực mục Sở thiên thư là câu thơ trong bài “Thủy Điệu Ca Đầu” của Mao Trạch Đông.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.