“À, quan hệ giữa hai người họ rất tốt.” Chu Thư nói, “Nhưng đừng lo, ngoại trừ việc ít nói thì tính tình của Trần Gia Ngư rất tốt, hơn nữa lại đẹp trai, so với Hầu Tử Phàm thì đáng yêu hơn nhiều.”
Điền Điềm cũng gật đầu: “Cậu ấy rất tốt. Nếu không thầy Phương đã không bảo cậu ấy giúp cậu làm quen với môi trường xung quanh.”
Thái Giai Di dùng bàn tay vuốt nhẹ lên ngực, như thể vừa trút được nỗi lo trong lòng, “Phù, thế thì tốt rồi.”
Sau khi tán gẫu thêm vài câu, Chu Thư tò mò hỏi: “Đúng rồi, trước kia cậu học trường nào thế?”
Thái Giai Di nói ra tên trường.
Cả Chu Thư và Điền Điềm đều khá ngạc nhiên.
“Trường trung học Yến Kinh XX?”
“Thật hay giả?”
Khi thấy cái gật đầu của Thái Giai Di, miệng của hai cô gái đồng thời há ra thành hình chữ “O” tròn trịa.
“Oa!”
“Đấy là một trong mười trường trung học siêu trọng điểm hàng đầu trong cả nước!”
Ngay sau đó cả hai lại thấy có chút khó hiểu.
“Nếu trường ban đầu của cậu khủng thế thì thành tích của cậu hẳn phải rất tốt, phải không?”
“Đúng thế, sao cậu lại đến đây, ngôi trường này thua xa!”
Tuy trường Trung học Thực Nghiệm là trường cấp ba trọng điểm của tỉnh, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.
Ngay cả trong tỉnh này, trường trung học Thực nghiệm cũng khó có thể lọt vào top 10 chứ đừng nói đến việc so với trường trung học mà Thái Giai Di đã đề cập.
Phàm là ai có não thì đều biết trường nào tốt hơn!
Vừa dứt lời, họ đột nhiên thấy nụ cười trên mặt Thái Giai Di mất đi sự tự nhiên.
Sau một lúc im lặng, cô cụp hàng mi dài xuống, nhẹ giọng nói: “Kỳ thi tuyển sinh đại học của tớ không được tốt cho lắm…”
“Không được tốt cho lắm?”
Cả Chu Thư và Điền Điềm đều sững sờ, phải mất vài giây họ mới tỉnh lại.
“Cậu, cậu là học sinh lưu ban? ”
“Ừ, bởi vì ba mẹ tớ, họ…” Thái Giai Di càng cúi đầu sâu hơn, mắt dán chặt vào bàn.
Cô khẽ cắn môi, quầng mắt hơi đỏ lên, trong giọng nói lẫn theo một thoáng run rẩy đã phải cực kỳ kiềm chế, nhưng chỉ sau vài từ, dường như cô không thể nói tiếp được nữa.
Nhìn cứ như thể có ai đó đã vô tình chạm phải chuyện thương tâm nhất của cô, nhưng cô lại sợ bị nhìn ra nên đành cố nén nước mắt.
Thấy vậy, Chu Thư và Điền Điềm lại sững sờ.
Ba mẹ?
Chẳng lẽ…
Cả hai nhìn nhau, rồi một loạt hình ảnh hiện lên trong đầu họ cùng lúc.
Do ảnh hưởng đến từ việc ba mẹ ly hôn, một cô gái giỏi giang đã thất bại trong kỳ thi tuyển sinh đại học, phải theo bố hoặc mẹ đã ly hôn đến một ngôi trường mới không mấy quen thuộc để học lại…
Một cảm giác tội lỗi sâu đậm bỗng trào dâng lên trong lồng ngực.
Ô ô ô, chúng ta đã làm gì thế, vậy mà lại đụng vào vết thương lòng của người bạn cùng lớp mới đến…
Thật quá đáng, quá tàn nhẫn.
“Tớ xin lỗi…”
“Tuyệt đối đừng bận tâm nhé, bọn tớ không cố ý hỏi nhiều như vậy…”
Hai cô gái luôn miệng xin lỗi.
Thái Giai Di ngẩng đầu lên, nhìn họ và dịu dàng nói: “Không sao, tớ thấy các cậu rất tốt, thực sự rất tốt, rất vui được gặp hai cậu.”
Vẻ mặt và giọng điệu của cô chân thành như thế – như thể cô đang nói ra sự thật từ tận đáy lòng mình.
Chu Thư và Điền Điềm đã cảm động và có chút xấu hổ trong khoảnh khắc ấy, sau đó mặt còn hơi đỏ lên. Thái Giai Di trong mắt họ đã trở nên gần gũi hơn đôi chút.
Mà Trần Gia Ngư vừa đi vệ sinh về, tình cờ bắt gặp trọn vẹn cảnh tượng này.
“…”
Vừa đi cậu vừa thầm nhận xét về người bạn cùng bàn mới:
Tâm cơ!
Giỏi diễn kịch!
Trà trong trà! (*)
Không lâu sau, tiếng chuông vào học vang lên.
Buổi sáng có bốn tiết học, và quá trình này hệt như sao chép và dán từ ký ức của Trần Gia Ngư, không có bất kỳ thay đổi nào.
Trong khoảng thời gian ấy, Thái Giai Di cư xử rất bình thường – tập trung nghe giảng và ghi chép cẩn thận, giống như bất kỳ học sinh trung học bình thường nào – cho đến tiết học cuối cùng.
Đó là là tiết tiếng Anh.
Mười phút trước khi tan học, một cục giấy nhỏ được đưa đến trước mặt Trần Gia Ngư y như nãy.
Trần Gia Ngư: “…”
Cậu mở cục giấy ra.
“Bạn học Trần Gia Ngư, tớ còn chưa đăng ký kịp phiếu ăn của trường, vậy nên làm phiền cậu đưa tớ đến nhà ăn vào buổi trưa để đăng ký có được không, cảm ơn nha.”
Đi kèm là một khuôn mặt tươi cười dễ thương.
“Tớ từ chối.”
Trần Gia Ngư viết ba chữ này xong thì trả lại cục giấy theo cách nó đến.
Mười giây sau, cục giấy lại xuất hiện.
“Why?”
“Không muốn.”
“Vậy tớ phải làm sao bây giờ?”
“Tìm người khác.”
“Không được, thầy Phương đã nhờ cậu giúp tớ, cậu không thể từ chối nha. Hơn nữa, đã là bạn cùng lớp phải giúp đỡ lẫn nhau chứ. Thế này thì sao, để bày tỏ lòng biết ơn, tớ sẽ mời cậu một bữa sau khi phiếu ăn được làm xong, OK?”
Dòng chữ trên giấy vừa có lý lại vừa có căn cứ, vừa đấm lại vừa xoa.
Trần Gia Ngư: “…”
Cậu quay đầu liếc cô gái bên cạnh. Đôi mắt của người sau đang theo sát giáo viên tiếng Anh, hệt như mọi học sinh bình thường nào khác đang tập trung vào việc học tập.
Trần Gia Ngư lại cầm bút lên, viết từng chữ một lên giấy: “Rốt cuộc cậu là ai?”
Vừa định ném qua.
“Trần Gia Ngư.” Giáo viên tiếng Anh đột nhiên gọi tên.
Sau khi nhanh tay nhét cục giấy vào ngăn bàn, Trần Gia Ngư đứng dậy.
“Tôi thấy em đang múa bút thành văn, trông có vẻ khá bận rộn đấy nhỉ.” Giáo viên tiếng Anh là một người đàn ông trung niên mập lùn, lúc này đang nheo mắt lại, chậm rãi nói: “Nói cho tôi biết đáp án chính xác của câu hỏi thứ ba là gì?”
Trong ánh mắt đổ dồn của mọi người, người thiếu niên hơi cúi đầu xuống, sau đó bình tĩnh lên tiếng.
“Theo câu thứ ba của đoạn thứ hai ‘The biggest concern of pumping out water from this deep in the gradual settling down of the land surface’ có nghĩa là ‘vấn đề lớn nhất trong việc lấy nước từ độ sâu này là bề mặt phía trên sẽ dần dần sụt xuống.’ Câu tiếp theo còn giải thích thêm ‘as the water is pumped out, the vacant space left is compacted by the weight of the earth above.’ có nghĩa là: ‘sau khi nguồn nước được khai thác, khoảng trống còn lại sẽ bị nén bởi trọng lượng của bề mặt.’ Đáp án A có nghĩa là “bề mặt sụt xuống”, phù hợp với ý của câu hỏi. Vì vậy, em chọn A.”
Giọng nói trong trẻo và đầy từ tính vang vọng trong lớp, cộng với cách phát âm lưu loát và chuẩn mực, rất nhiều người há hốc mồm không hiểu sao trước đây không phát hiện ra trình độ tiếng Anh của Trần Gia Ngư lại lợi hại như vậy.
Mãi cho đến khi Trần Gia Ngư nói xong, miệng của họ mới dần khép lại.
Hầu Tử Phàm thì giơ ngón tay cái lên cho Trần Gia Ngư xem và thốt lên “trâu bò” bằng khẩu hình miệng.
Mặc dù trên mặt không để lộ bất kỳ biểu cảm nào, nhưng trong lòng giáo viên tiếng Anh lại khá kinh ngạc.
Trong câu hỏi này có một số từ không nằm trong danh sách từ vựng bắt buộc của tiếng Anh cấp ba, thường được cho là vượt quá phạm vi từ vựng. Đa số học sinh cuối cấp ba sẽ không hiểu được nghĩa của câu hỏi, dẫn đến tỷ lệ chọn sai rất cao.
Ban đầu, ông định mượn chuyện làm việc riêng để dạy dỗ đám học sinh, nhưng không ngờ rằng Trần Gia Ngư thế mà lại đọc nó rất trơn tru, thậm chí ngay cả nghĩa của câu cũng hoàn toàn chính xác.
Xem ra, bình thường không tập trung trong lớp là do đã hiểu hết rồi.
“Đáp án này chính xác.” Ông hạ tay xuống, ra hiệu cho Trần Giai Ngư ngồi xuống.
“Đáp án của câu hỏi này là A. Lý do cũng giống với những gì bạn học Trần Gia Ngư đã nói. Trong đó có một vài từ vựng khá khó, nếu không biết nghĩa sẽ dễ dàng chọn nhầm sang C hoặc D. Vậy nên tôi mới thường nhấn mạnh rằng các em phải chú ý đến việc tự đọc thêm và tích lũy vốn từ vựng…”
(*): Trà ở đây là trà xanh: một từ lóng của cộng đồng mạng Trung Quốc, ám chỉ những cô gái tỏ vẻ trong sáng, ngây thơ nhưng thật ra rất thủ đoạn và toan tính, thích đùa giỡn tình cảm và luôn hứng thú với người đã có chủ.