Chuông tan học cuối cùng cũng vang lên.
Gần như ngay lúc giáo viên tiếng Anh nói “tan học”, đám học sinh đã phóng thẳng đến căng tin như bầy ngựa hoang.
Trời đất bao la, ăn cơm quan trọng nhất.
Hầu Tử Phàm đến kéo một nam sinh trắng trẻo, hơi gầy đi, “Lão Trần, đi thôi, đi ăn cơm!”
“Xin lỗi nha, giờ bạn học Trần Gia Ngư đưa tớ đi đăng ký phiếu ăn trước đã.” Thái Giai Di cười hì hì, rồi quay sang nhìn Trần Gia Ngư, nói với giọng điệu rất tự nhiên: “Nhỉ, bạn học Trần Gia Ngư.”
“…” Khóe miệng của Trần Gia Ngư giật giật, cậu bình tĩnh nói, “Đi trước đi, hôm nay tao không ăn với bọn mày được rồi.”
Hầu Tử Phàm gật đầu: “Ok, tao với Hạ Vũ đi trước.”
Trong nháy mắt, trong phòng học trống vắng chỉ còn lại hai người.
Thái Giai Di cũng đứng dậy, nhưng sau khi đi được vài bước, cô quay lại nhìn Trần Gia Ngư vẫn đang giữ nguyên tư thế ngồi.
Cô nhíu mày, khó hiểu: “Bạn học Trần Giai Ngư, cậu chưa đi à?”
Trần Gia Ngư bình tĩnh đáp: “Đợi một lát, giờ còn có việc quan trọng hơn là đến căng tin.”
“Chuyện gì thế?”
Đôi mắt của cô sáng lấp lánh, trông như một chứ mèo con tò mò.
Trần Gia Ngư không trả lời mà đứng dậy, sải bước ra đến cửa.
Vươn tay, đóng thẳng cửa lại.
Ánh mặt trời bị chặn lại ở ngoài. Rõ ràng đã là giữa trưa mà trong phòng học lại đột nhiên xuất hiện một khoảng tối u ám.
Khi nhìn thấy hành động của cậu, Thái Giai Di sững sờ.
“Tại sao cậu lại đóng cửa?”
Trần Gia Ngư đi đến trước mặt cô hai bước rồi đứng yên.
Cậu cao hơn Thái Giai Di một cái đầu nên khi nhìn sẽ nhìn từ góc độ cao hơn. Giọng nói nghe có vẻ bình thản vang lên: “Nói đi, cô là ai?”
Thái Giai Di nghiêng nhẹ đầu, bối rối cau mày: “Gì cơ? Tớ là Thái Giai Di mà.”
Nhưng hiển nhiên câu trả lời này không khiến Trần Gia Ngư hài lòng.
Cậu xụ mặt, tiếp tục tiến về phía trước một bước.
Thái Giai Di cũng lùi lại một bước trong vô thức.
Trần Gia Ngư lại tiến.
Thái Giai Di lại lùi.
Sau vài bước, cô đã chìm vào bóng tối phía sau cánh cửa, thậm chí lưng cô còn chạm vào đó.
Không còn đường lùi.
Thái Giai Di chỉ có thể ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào cặp mắt đen láy và sâu thẳm của cậu. Cặp mắt đó đang nhìn chằm chằm vào cô, như thể muốn nhìn thấu con người thật của cô.
Bầu không khí yên tĩnh đến lạ thường.
Thậm chí còn có thể nghe thấy rõ cả tiếng tim đập của nhau.
Trong sự tĩnh lặng này, Trần Gia Ngư hỏi từng chữ một.
“Rốt, cuộc, cô, là, ai.”
Cô sững người một lúc, sau đó trả lời với giọng điệu cực kỳ bình tĩnh và thong thả.
“Thái Giai Di.”
“Giới tính nữ, đến từ Yến Kinh, học sinh học lai, chiều cao không tính giày là 168,5cm, cân nặng khoảng 45kg, nhóm máu B, chòm sao Bạch Dương…”
“Như này đã đủ để cậu hiểu tớ chưa?”
“Hay là…”
Cô chớp mắt vài cái, sau đó hạ giọng, “Cả số đo ba vòng nữa à?”
Giọng điệu này rõ ràng là đang đùa giỡn, nhưng dường như lại chất chứa một vẻ bí ẩn đầy mê hoặc “Chỉ cần cậu hỏi là tớ sẽ nói cho cậu biết nha ~”.
“Chuyện này thú vị lắm sao?” Trần Gia Ngư phớt lờ lời trêu chọc của cô. Sau khi cậu tiến thêm một bước nữa, thân hình cao lớn gần như đã trùm lên Thái Giai Di.
“Tớ không hiểu. Cậu đang ám chỉ điều gì đây?” Cô lộ vẻ mặt vô tội.
Trần Gia Ngư đã mất kiên nhẫn, cuối cùng đi thẳng vào vấn đề: “Giải thích đi, tại sao lại biết tên của tôi?”
Thái Giai Di trông có vẻ sửng sốt, “À, vậy ra đây là chuyện cậu muốn hỏi? Tớ nhìn thấy chứ sao.”
“Nhìn thấy?”
“Đúng thế, không phải lúc ấy cậu cầm đề thi hay sao? Trên đấy có viết tên của cậu.” Thái Giai Di mở to đôi mắt xinh đẹp ra, ngây thơ nói: “Sau khi nhìn thấy thì tớ muốn đùa một chút… Xem ra việc này đã gây ra sự hiểu lầm của cậu. Tớ sai rồi. Đừng giận nha.”
Lời giải thích này là một đáp án cực kỳ hợp lý,
Lại còn tiện thể chân thành xin lỗi Trần Gia Ngư luôn.
Trần Gia Ngư không tìm ra được sơ hở trong lời nói của cô. Cậu cẩn thận quan sát phản ứng của Thái Giai Di, người sau thì nhìn thẳng vào đôi mắt ấy mà không tránh né, vừa chân thành lại vừa vô tội, thậm chí không có cả một chút hoảng hốt hay chột dạ. Nó thực sự không giống điệu bộ của một kẻ nói dối chút nào.
Chẳng lẽ đây thực sự chỉ là một sự tình cờ?
Có lẽ là do Trần Gia Ngư nhìn chằm chằm quá lâu nên cô gái đột nhiên bật cười.
“Bạn học Trần Gia Ngư, tớ đã giải thích rồi, nếu cậu vẫn còn đứng gần như vậy.” Hàng mi của cô khá dài, hai mắt lại cong cong, “Tớ sẽ nghĩ rằng cậu đang cố ý dùng cách thức này để thu hút sự chú ý của tớ đó nha.”
“Cái gì?”
“Trên phương diện tâm lý học, khi một chàng trai cố tình làm điều gì đó bất thường trước mặt một cô gái, hay là, quá tò mò về cô ấy… thì điều đó thường có nghĩa là chàng trai ấy đã rung động trước cô gái kia.”
“…”
Đến bây giờ Trần Gia Ngư mới nhận ra họ đang đứng rất gần.
Gần đến mức cậu có thể nhìn rõ từng sợi lông ngắn trên làn da mịn màng của cô. Hình ảnh phản chiếu của chính cậu nằm gọn trong đôi mắt màu hổ phách, cùng với hơi thở ấm áp phả vào mặt và mùi thơm thoang thoảng trên tóc.
Khiến cho con người ta có một cảm giác kỳ lạ.
Và lớp học không một bóng người dường như còn phóng đại cảm giác này lên gấp mười lần.
Trần Gia Ngư không khỏi xuất thần.
Nếu theo kịch bản thông thường của phim truyền hình Hàn Quốc, vào thời điểm này, thêm một chút nhạc nền lãng mạn, kèm một vài chuyển động được làm chậm.
Thì cảnh tiếp theo chắc là nam nữ chính hôn nhau…
Thái Giai Di chớp mắt, rồi đột nhiên nhón chân lên một chút, đưa mặt lại gần cậu hơn.
Cứ như thể ngay giây sau sẽ là một nụ hôn.
Trần Gia Ngư lùi lại một bước dài như một phản xạ có điều kiện, hai má cậu hơi nóng lên, “Này, làm gì đấy!”
“Hìhìhì, tớ thấy cậu ngẩn ra nên định đùa một chút.” Thái Giai Di lấy tay che miệng trong lúc cười đến mức rung cả người: “Cậu ngây người ra làm gì? Hay là do tớ đẹp quá khiến cậu sững sờ?”
Cái cô nàng này, thực sự nghĩ là có ba màu sắc là có thể mở phường nhuộm?
Xinh đẹp không?
Công bằng mà nói, quả thực rất đẹp.
Nhưng Trần Gia Ngư không muốn thừa nhận điều đó, thay vào đó cậu giễu một câu với khuôn mặt không cảm xúc.
“Đám con gái cậu kỳ lạ thật đấy, luôn bình thường như vậy nhưng lại tự tin như thế. ”
“Thật á? Theo lý thuyết Cơ Chế Phòng Vệ: Phản Ứng Ngược của Freud, khi mong muốn hoặc động cơ thực sự của con người không được chấp nhận, họ thường thích dùng những hành vi hoặc lời nói trái ngược để che đậy hoặc phủ nhận chúng. Hay còn được gọi là ‘miệng nói không nhưng thực ra trong thâm tâm lại rất muốn’.”
“…”
Cũng hiểu biết sâu rộng ra phết đấy.
Thái Giai Di mỉm cười: “Được rồi, bây giờ chúng ta có thể đến căng tin chưa?”
…
Mặc dù hiện giờ đang là kỳ nghỉ hè nhưng căng tin của trường đã bắt đầu hoạt động vì các lớp học thêm, dịch vụ đăng ký phiếu ăn đương nhiên là không thể thiếu.
Tầng một của căng tin.
Thái Giai Di trông có vẻ rất vui khi vừa làm xong phiếu ăn. Cô nhìn Trần Gia Ngư với nụ cười híp mắt, kẹp phiếu ăn vào giữa hai tay và làm động tác cảm ơn trước ngực. “Cảm ơn vì sự giúp đỡ nhiệt tình của cậu nhé, bạn ngồi cùng bàn thân mến. Bữa trưa hôm nay để tớ đãi, để bày tỏ tình hữu nghị với bạn ngồi cùng bàn.”
“Không…”
Nhưng cô gái đã vọt đi, chỉ để lại một câu, “Tớ đi lấy đồ ăn, cậu chịu trách nhiệm tìm chỗ ngồi nha.”
Trần Gia Ngư không nói nên lời, đành phải nuốt từ “cần” chưa kịp nói ra vào lại trong miệng.