Tất Nhược San vừa nói xong câu đó, bỗng dưng phát hiện ra đầu dây bên kia im ắng đến lạ thường.
Vì vậy, dù đầu óc đã bị chất cồn làm tê liệt, nhưng cô ấy vẫn tự giác cúp điện thoại.
Âm báo bận vang lên, bầu không khí trong phòng ngủ dường như đã ngừng lưu thông.
Nếu thời gian có thể quay lại mười phút, Trịnh Thư Ý nhất định sẽ không nhận cuộc điện thoại này. Nếu có thể quay về bảy năm trước, cô nhất định phải xin giáo viên đổi ký túc xá.
Ngay lúc này, ngoại trừ đờ người ra thì Trịnh Thư Ý không để lộ bất cứ vẻ mặt gì, cô nhìn Thời Yến mà quên cả chớp mắt.
Toàn thân Trịnh Thư Ý thoang thoảng mùi hoa ngọc lan của sữa dưỡng thể. Thời Yến không nói gì mà chỉ nhìn cô, ánh mắt của anh như muốn nói, “Em thấy đề nghị của cô bạn em thế nào?”
Chẳng ra làm sao cả.
Trịnh Thư Ý xoay mặt sang chỗ khác.
Sau đó, nụ hôn của Thời Yến rơi xuống vành tai cô.
Suýt nữa là cô quên mất, người đàn ông này có đam mê hôn vành tai.
Trịnh Thư Ý giãy dụa đưa tay ngăn anh lại, “Thời Yến, tốt xấu gì anh cũng phải để em phát cáu cho xong chứ…”
Lần này không những không phát cáu được, mà ngay cả lời nói cô cũng không thể nói dứt câu.
Nhưng hôm nay Thời Yến rất biết thân biết phận, biết mình đang có tội nên nụ hôn của anh vừa dịu dàng vừa lưu luyến. Ngay cả hơi thở cũng vấn vít dây dưa, môi lưỡi giao nhau khiến Trịnh Thư Ý phải đầu hàng. Nức nở cự tuyệt lại trở thành một loại quyến rũ.
Khi hai tay cô vươn lên vòng lấy cổ Thời Yến, ngước cằm lên đáp lại anh, trận đánh ngày hôm nay đã chính thức tuyên bố kết thúc.
Chờ đến khi Trịnh Thư Ý có không gian lấy lại hơi thở, váy ngủ đã bị đẩy lên ngực từ khi nào.
Trong phòng ngủ không có gió, nhưng Trịnh Thư Ý lại thấy mấy ngọn đèn treo trần như đang lắc lư, mười ngón tay cô bấm mạnh vào lưng Thời Yến, từng chút từng chút cắm vào da thịt.
Mỗi một sợi dây thần kinh trong đầu đã không còn nghe theo chịu khống chế của cô nữa, ánh mắt Trịnh Thư Ý dần dần rơi vào cơn đê mê.
Trong tầm mắt của cô chỉ có hình bóng mơ hồ của Thời Yến, và cả đôi mắt tràn ngập tình dục của anh.
Cô khẽ hé môi, giác quan toàn thân dần dần sôi trào, cô như đang ngâm mình trong suối nước nóng, quanh quẩn bên tai là tiếng rên khe khẽ, không biết là của cô hay là của anh.
Đèn treo càng lúc càng lắc lư mạnh hơn. Trịnh Thư Ý nằm dưới thân Thời Yến, tuy tay chân có sức lực, nhưng cô lại cảm giác cả người lung lay sắp đổ giống như chùm đèn kia.
Cô xấu hổ khi nhìn thấy bóng hình của mình phản chiếu trong đôi mắt Thời Yến, nhưng khi mỗi lần nhắm mắt lại, anh lại dùng hết sức kích thích cô mở mắt ra.
Dường như anh rất thích giao lưu ánh mắt với cô vào những lúc thế này, hoặc cũng có thể là anh muốn nhìn thấy dáng vẻ cô đắm chìm vì anh.
Không chỉ có mình anh muốn nhìn, anh cũng muốn để cô nhìn thấy.
Vì thế, đến tận đêm khuya, trên tấm gương toàn thân trong phòng thay đồ cũng lưu lại dấu tay của Trịnh Thư Ý.
…
Tiếng đồng hồ vang lên trong đêm sâu càng thêm rõ ràng, hòa cùng tiếng nước chảy trong phòng tắm, tất cả đều làm nền đẩy cơn giận của Trịnh Thư Ý lên đến đỉnh điểm.
Cô nằm trong chăn co người lại như tôm, quay người đưa lưng về phía phòng tắm, mất một buổi trời mà vẫn không thể nào bình tĩnh lại được.
Rốt cuộc là ai đang thế?!
Thời Yến có chút nào gọi là ăn năn không?
Nhưng mấy lời này cô không dám nói.
Cô sợ sau khi nói xong, tên họ Thời khốn khiếp nào đó sẽ lại thấp giọng năn nỉ cho anh thêm một cơ hội ngay trong đêm nay.
Nỗi uất ức này chỉ có thể tự mình gặm nhấm.
…
Nhưng sau khi quyết định tha thứ cho Thời Yến về hành vị giấu diếm của anh, những chuyện liên quan đến Tống Nhạc Lam lại khiến Trịnh Thư Ý nằm mơ mà vẫn thấy vui.
Sáng hôm sau, từ thang máy tòa nhà đến công ty đều đang bàn tán về chuyện này.
Trịnh Thư Ý thầm cảm khái thần tượng của mình thật là nổi tiếng, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh ngồi xuống bàn làm việc.
Mặc dù hôm qua Khổng Nam đã nhận được tin xác nhận, nhưng khi tận mắt nhìn thấy Trịnh Thư Ý có quan hệ gần với Tống Nhạc Lam, cô ấy cảm giác giống như mình đã gặp được Tống Nhạc Lam thật sự vậy.
Khổng Nam ôm ly cà phê lẩm bẩm nhích lại gần, “Tôi nói mà không ai dám tin, tôi vậy mà đã từng làm đồng nghiệp với con gái của Tống Nhạc Lam vài tháng đấy!”
“Hả?” Trịnh Thư Ý kinh ngạc hỏi lại, “Ngay cả chuyện này mà cô cũng biết luôn rồi hả?”
“Ơ?” Khổng Nam đáp lại cô bằng một ánh mắt không thể tin được, “Chị gái à, chị tưởng bây giờ là thời đại mạng 2G chắc? Mấy cái diễn đàn hóng hớt ngày ngày đều lên bài mới, quan hệ thân thích sau lưng Tống Nhạc Lam đều bị đào ra hết. Bây giờ có ai mà không biết Tần Thời Nguyệt là con gái của bà ấy chứ.”
Lúc trước mọi người không biết quan hệ gia đình của Tần Thời Nguyệt là do bọn họ không mấy quan tâm.
Có ai mà rảnh rỗi đi tìm hiểu thân phận đồng nghiệp của mình chứ.
Chỉ khi có liên quan đến ngôi sao giải trí như Tống Nhạc Lam, máu hóng hớt của mọi người mới bị đẩy lên cao. Chỉ trong vòng hai đến ba tiếng ngắn ngủi, sơ đồ quan hệ giữa Tống Nhạc Lam, Tần Hiếu Minh, Thời Văn Quang, Thời Yến và Tần Thời Nguyệt đã ra đời.
Trịnh Thư Ý nhất thời không biết phải đáp lại thế nào, chỉ “À” vài tiếng.
Đối với Trịnh Thư Ý, người biết quan hệ giữa cô và Thời Yến không nhiều, cho nên cô cảm thấy sự kiện toàn dân hóng “dưa” liên quan đến Tống Nhạc Lam không có quan hệ gì đến cô.
Nhưng suy nghĩ này chỉ duy trì vẻn vẹn trong vòng một buổi sáng.
Sau bữa trưa, Trịnh Thư Ý và Khổng Nam xuống lầu mua cà phê. Lúc quay về, suốt đường đi cô luôn có cảm giác đồng nghiệp đang nhìn mình.
“Sao thế?”
Trịnh Thư Ý dừng lại bên cạnh bàn làm việc của một nữ đồng nghiệp, hỏi cô ấy, “Trên mặt tôi bộ dính cái gì hả?”
Cô bạn đồng nghiệp này thật ra không muốn hóng hớt sinh hoạt cá nhân của người khác, nhưng Trịnh Thư Ý chủ động hỏi nên cô ấy cũng không kìm được mà tò mò, “Bạn trai của cô là Thời Yến hả? Là em trai của Tống Nhạc Lam đúng không?”
Trịnh Thư Ý:?
Cô bỗng quay đầu lại nhìn Khổng Nam, Khổng Nam vội vàng khoát tay ra dấu cô ấy không nói gì cả.
Nhưng đã có người hỏi, Trịnh Thư Ý cũng không có ý giấu giếm.
“Sao cô lại biết?”
Cô bạn đồng nghiệp nhìn xung quanh, chắc chắn Hứa Vũ Linh không xuất hiện mới kéo Trịnh Thư Ý sang một bên, nhỏ giọng kể, “Thì hôm trước Hứa Vũ Linh đồn cô và cậu của Tần Thời Nguyệt yêu nhau đó. Cậu của Tần Thời Nguyệt không phải là Thời Yến ư?”
Trịnh Thư Ý, “…”
Cô không ngờ tin đồn nhảm mà Hứa Vũ Linh tung ra lại tự sụp đổ theo cách như thế này.
Có lẽ tối qua Hứa Vũ Linh cũng thức khuya hóng hớt cho nên hôm nay mới ngại không dám đi làm, dứt khoát xin nghỉ phép vài ngày.
Nhờ phúc của Hứa Vũ Linh, chỉ trong một buổi chiều ngắn ngủi mà Trịnh Thư Ý đã có một thân phận mới trên các group chat — “Tôi có một đồng nghiệp, cô ấy là em dâu của Tống Nhạc Lam.”
Nhưng khi các đồng nghiệp tò mò kéo đến hỏi thăm Trịnh Thư Ý về những tin đồn liên quan đến Tống Nhạc Lam, mọi người phát hiện cô gái này vẫn kín miệng như trước đây, hỏi gì cũng không biết.
Có lẽ chính là phẩm chất được tu dưỡng khi có người nhà là minh tinh.
Chỉ có bản thân Trịnh Thư Ý biết rõ, cô quả thật không biết cái gì cả.
Lần tiếp xúc chân chính với Tống Nhạc Lam chính là cuối tuần bốn ngày sau đó, là ngày mà cả nhà họ Thời quay về nhà cũ cùng ăn cơm với Thời Văn Quang.
Đối với Thời Yến thì đây chỉ là một ngày bình thường không thể nào bình thường hơn.
Nhưng đối với Trịnh Thư Ý, đây là lần đầu tiên cô chính thức ra mắt người nhà của Thời Yến.
“Em xong chưa?”
Đến khi Trịnh Thư Ý thay bộ đồ thứ sáu, Thời Yến không thể nào bình tĩnh được nữa, anh đi vào phòng thay đồ.
Anh đánh giá cô gái trước mặt mình, buồn cười, “Thật ra em không cần phải mặc đơn giản thế này đâu.”
Trịnh Thư Ý cúi đầu nhìn chiếc váy len mỏng màu be của mình, không còn tự tin nữa.
“Đơn giản lắm hả? Trông em có “dừ” không?”
Không chờ Thời Yến trả lời, cô vội vàng thay bộ khác, “Vậy để em thay thử bộ khác.”
Thời Yến, “…”
Anh đưa tay giữ chặt Trịnh Thư Ý, “Anh thấy đẹp lắm rồi.”
“Anh thấy đẹp hay không không quan trọng.”
Trịnh Thư Ý hất tay anh ra, lẩm bẩm trong miệng, “Có trời mới biết em đã để lại ấn tượng thế nào trong lòng chị anh, em không thể để lại ấn tượng xấu với ba anh được.”
Thời Yến có hơi bất đắc dĩ, ngắm nhìn dáng vẻ bận rộn của cô, anh lại muốn cười.
“Em làm long trọng quá khiến anh áp lực lắm, chờ đến khi anh đi gặp ba mẹ em thì anh phải làm sao?”
Trịnh Thư Ý dừng lại trước giá áo, mặc kệ anh, tiếp tục chọn đồ.
Đến khi cô cầm chiếc váy màu sáng lên, Thời Yến bất thình lình lên tiếng, “Anh thích em thì bọn họ cũng sẽ thích em thôi. Nên em cứ thoải mái đi, đừng căng thẳng.”
Anh vừa dứt lời, bàn tay đang chọn quần áo của Trịnh Thư Ý cũng dừng lại.
Một lát sau, cô chầm chậm xoay người lại.
“Anh nói gì?”
Thời Yến lặp lại lần nữa, “Em thoải mái xíu đi, chỉ ăn một bữa cơm mà thôi, đừng căng thẳng.”
Trịnh Thư Ý lắc đầu, “Không phải câu này.”
Thời Yến nhướng mày, đối mặt với Trịnh Thư Ý một lát, anh nhìn đôi mắt sáng lấp lánh trước mặt, bỗng hiểu ý của cô.
Nhưng anh lại dựa vào tủ đựng cà vạt, vờ như không nghe thấy lời cô nói, hất cằm khẽ nói, “Mau thay giày đi.”
“Anh nói nhanh!” Trịnh Thư Ý chạy lên ôm cánh tay anh, ngẩng đầu nhìn anh, “Nói câu trước đó nữa!”
Thời Yến bất đắc dĩ, đành phải cúi đầu xuống, nhìn vào mắt cô, gằn từng chữ một, “Anh thích em.”
“Em cũng thích anh.”
Trịnh Thư Ý đã hài lòng, cũng đã vui vẻ, thế nên tốc độ trang điểm bỗng chốc tăng nhanh gấp bội.
Đến khi đến nhà họ Thời, Trịnh Thư Ý mới nhận ra rằng mình không cần thiết phải căng thẳng.
Cô và Tần Thời Nguyệt thì không cần phải nói, cô và Tần Hiếu Minh có quen biết sơ sơ, mà Thời Văn Quang và cô từng nói với nhau vài câu trong một buổi hội thảo vào năm ngoái.
Trên bàn ăn, người xa lạ nhất có lẽ chỉ có Tống Nhạc Lam.
Nhưng nếu tính kỹ lại, số lần cô nhìn thấy Tống Nhạc Lam trong mấy buổi concert và mấy tiết mục trên TV cũng bằng số lần gặp Thời Yến và Tần Thời Nguyệt.
Thế là, trong bữa cơm tối ngày hôm nay, Thời Yến trơ mắt nhìn bạn gái mình từng chút từng chút nhích lại gần chỗ Tống Nhạc Lam.
Bất tri bất giác, Trịnh Thư Ý đã vượt qua một cái ghế trống trong lúc thần không biết quỷ không hay, cô ngồi xuống bên cạnh Tống Nhạc Lam, đôi mắt lấp lánh ánh sao nhìn chằm chằm bà ấy, hoàn toàn không còn biết bạn trai mình là ai cả.
Thời Yến, “…”
Anh chẳng còn gì để nói.
Sau bữa tối, Tống Nhạc Lam lên đường ra sân bay đến thành phố khác làm việc.
Thời Yến và Trịnh Thư Ý không đi ngay, hai người cùng ngồi nói chuyện với Thời Văn Quang và Tần Hiếu Minh.
Tần Thời Nguyệt lại chả hiểu bọn họ đang nói gì, đứng ngồi không yên, cô nhóc đi lại cửa sổ sát đất nhìn một lát, bỗng nghĩ đến điều gì, quay đầu lại gọi to, “Mợ út.”
Trịnh Thư Ý, “…”
Tự dưng gọi cô như thế trước mặt người nhà, ngại quá đi.
Một lát sau, Trịnh Thư Ý mới ngượng ngùng quay đầu lại, “Sao thế”
Tần Thời Nguyệt không nhận ra cô đang xấu hổ, nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói, “Anh đào ra trái rồi, mợ muốn đi hái không?”
Mấy người trên bàn dường như không để ý tới Tần Thời Nguyệt, thậm chí cũng không nhìn sang chỗ cô.
Trịnh Thư Ý thở phào nhẹ nhõm, bình tĩnh đáp, “Em đi hái anh đào với Tiểu Nguyệt nhé.”
“Ừ.” Dưới bàn cơm, Thời Yến véo tay Trịnh Thư Ý một cái, “Hái nhiều một chút, đem về nhà ăn.”
Sau đó, anh quay sang nhìn cô, im lặng nói ra hai chữ.
Trịnh Thư Ý nhìn rõ khẩu hình của anh.
– – “Mợ út.”
…
Trong vườn có hai ngọn đèn pha, chiếu rọi hình bóng hai người mơ mơ hồ hồ đẹp như tranh vẽ.
Cây anh đào cũng không cao, hai người vừa đưa tay ra là có thể hái tới.
“Có phải em không muốn đi làm lại không?” Trịnh Thư Ý cầm rổ, vừa lựa xem trái nào to vừa trò chuyện với Tần Thời Nguyệt, “Bây giờ cả công ty đều biết em là ai, nếu em đi làm thì phải chuẩn bị tinh thần bị vây xem đấy.”
Tần Thời Nguyệt thở dài một hơi, “Ây, em có thể không đi ư? Tai nạn lần trước tuy không phải lỗi của em, nhưng ba em và cậu út đều cảm thấy em rảnh quá mới gây ra nhiều chuyện như thế.”
Thật ra Trịnh Thư Ý cũng cảm thấy thế.
Tần Thời Nguyệt nhón chân kéo nhánh cây, bình thản đáp, “Dù sao cũng là vì bọn họ bận rộn, cho nên không muốn thấy người nhà mình rảnh rỗi.”
Trịnh Thư Ý giúp cô xách rổ anh đào, nói với cô nhóc, “Thật ra nếu em không muốn đi thì đừng ép bản thân, làm điều mình thích quan trọng hơn.”
“Đi thì vẫn phải đi rồi.” Tần Thời Nguyệt nói, “Con người không thể nào lêu lổng cả đời được. Mà em lại không biết mình thích gì.”
Trịnh Thư Ý nhíu mày, rồi lại cười nói, “Chị không ngờ em lại có thể nói những lời này đấy.”
“Quả thật không phải em nói.”
Đấy là do Dụ Du nói vào ngày cô nhóc bị tai nạn giao thoog.
Nhưng nhớ đến cuộc nói chuyện giữa mình và Dụ Du, Tần Thời Nguyệt lại thấy nặng nề, không muốn nhắc lại nên hỏi Trịnh Thư Ý, “Chị nói xem, một người đàn ông không có nhược điểm gì thì phải tấn công thế nào?”
“Ai thế?” Trịnh Thư Ý hỏi, “Dụ Du hả?”
Tần Thời Nguyệt bĩu môi gật đầu.
“Người đàn ông này em đoán không ra, như một ẩn số vậy.”
“Sao em lại muốn đoán?”
Trịnh Thư Ý quay đầu nhìn thoáng qua Thời Yến trong phòng khách, khẽ hừ một tiếng, “Nếu em giỏi thế thì chi bằng thi vào Thanh Hoa đi.”
“Vậy em phải làm sao bây giờ?” Tần Thời Nguyệt lập tức ra vẻ khiêm tốn thỉnh giáo, “Hoàn toàn không có chỗ nào để tấn công, đứng trước mặt anh ấy em như một đứa học sinh tiểu học vậy.”
Trịnh Thư Ý rất có kinh nghiệm trong chuyện này, cô đưa ra bốn ngón tay, ” Chỉ có bốn chữ thôi, quấn lấy không buông.”
“Hả?”
Tần Thời Nguyệt không ngờ Trịnh Thư Ý lại mạnh mẽ như thế, “Được không chị? Chị thấy chiêu này hữu dụng với Dụ Du không?”
“Sao lại không? Anh ấy có khó chơi như cậu út nhà em không? Chị cũng nhờ thế mà theo đuổi được cậu út của em đấy.”
Vừa nói xong, hai người cùng đờ người ra.
Trịnh Thư Ý như có thể nhìn thấy dấu chấm hỏi mọc lên trên đầu Tần Thời Nguyệt.
“Cậu út mà chị theo đuổi là cậu út của em á hả?”