Cưa Nhầm Bạn Trai, Được Chồng Như Ý

Chương 67



Trịnh Thư Ý còn đang muốn ngụy biện. Nhưng lúc này Tần Thời Nguyệt bỗng dưng thông minh hơn hẳn, cô nhóc không cho Trịnh Thư Ý có cơ hội giải thích, bất chợt quăng ra ba câu hỏi liên tiếp, “Em còn tự hỏi tại sao nửa đêm nửa hôm mà ổng còn bấm like cho con gái?! Ăn Tết còn chạy tới Thanh An?! À còn nữa! Lúc trước em còn gặp chị ở gần nhà ổng, em bảo sao đêm hôm khuya khoắt mà chị còn chạy sang đó làm gì!”

Trịnh Thư Ý, “…”

Bây giờ tới phiên cô không biết phải nói sao.

Trong phòng khách, Thời Yến cởi áo khoác ra, nửa dựa vào sofa, cả người thả lỏng, không hề biết bạn gái mình đang gặp phải chuyện gì.

“Nhưng mà, sao lại là cậu út của em chứ???”

Tần Thời Nguyệt ôm chặt cái rổ đựng anh đào, trong mắt ngập tràn vẻ khó hiểu, “Không phải chị bảo người yêu cũ của chị sao đó, “tiểu tam” sao đó, ôi em đang nói cái gì thế này?”

“Được rồi, được rồi, em ngậm miệng lại đi!”

Trịnh Thư Ý cảm thấy lời nói dối của mình không thể tiếp tục được nữa, dứt khoát thẳng thắn với cô nhóc, “Chị nhầm người! Chị tưởng Thời Yến là cậu út của ả kia.”

Nhận nhầm người?!

Cái này mà cũng nhầm được à?!

Trịnh Thư Ý, “Đúng đúng đúng, tuy rất mất mặt, nhưng sự thật là thế, chị nhận nhầm người!”

Tần Thời Nguyệt há hốc mồm, sửng sốt một hồi lâu mới lên tiếng, “Vậy… vậy cậu út của em có biết không?”

Trịnh Thư Ý gục đầu xuống, nặng nề gật đầu.

Cô không biết Tần Thời Nguyệt sẽ nghĩ thế nào, cũng không biết Tần Thời Nguyệt liệu có giận mình hay không.

Nếu cô nhóc giận thật — ngay cả dỗ đàn ông cô còn không biết dỗ, huống chi là dỗ dành con gái đây?

Im lặng hồi lâu, Tần Thời Nguyệt vẫn không có động tĩnh gì.

Trịnh Thư Ý ngẩng đầu, thấy cô nhóc đờ đẫn nhìn Thời Yến ở trong nhà, không biết đang nghĩ gì.

Mà cô cũng không tiện nói thêm gì, chỉ yên lặng chờ Tần Thời Nguyệt từ từ tiêu hóa hết chuyện này.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của Tần Thời Nguyệt, Thời Yến quay đầu nhìn hai người bọn họ trong chốc lát, sau đó đứng dậy đi ra sân.

Tần Thời Nguyệt bất động như đã hóa đá, mắt nhìn lom lom Thời Yến đang bước đến đây.

Trong tay anh là áo khoác của Trịnh Thư Ý.

Đẩy cửa vườn ra, một làn gió thổi lướt qua mặt.

Thời Yến nhíu mày, “Sao không mặc áo khoác?”

Anh đang hỏi Trịnh Thư Ý.

Cô vuốt mũi, lí nhí đáp, “Em quên mất.”

Thời Yến khoác áo lên cho cô, thuận tiện cúi đầu nhìn rổ anh đào trong tay cô chê bai, “Nhỏ thế.”

Trịnh Thư Ý vô thức cầm rổ lên, vẫn không quên đổ thừa cho người khác, “Em đâu có hái.”

Có lẽ Trịnh Thư Ý không nhìn thấy, nhưng Tần Thời Nguyệt lại rõ ràng nhìn thấy Thời Yến nở nụ cười… còn dịu dàng hơn cả ngọn gió xuân về đêm.

Một Thời Yến mà cô nhóc chưa bao giờ thấy qua.

“Nhanh lên.” Nụ cười của Thời Yến chớp mắt đã mất, anh xoay người, “Chuẩn bị về nhà thôi.”

Trịnh Thư Ý, “Vâng…”

Chờ đến khi bóng dáng Thời Yến hoàn toàn biến mất, Trịnh Thư Ý lại nhìn sang Tần Thời Nguyệt.

Cô nhóc vẫn giữ cái dáng vẻ ngốc nghếch kia, nhưng ánh mắt đã khác hẳn.

Trịnh Thư Ý cảm giác ánh mắt cô nhóc nhìn mình hiện giờ hình như còn mang theo chút sùng bái.

“Cho nên…” Tần Thời Nguyệt thì thào, “Cậu ấy biết hết mọi chuyện mà không giết chị ư?”

Trịnh Thư Ý, “… Đang là xã hội pháp trị, em nói chuyện phải chú ý một chút chứ.”

Tần Thời Nguyệt khó mà tiêu hóa được chuyện này, nhưng cô nhóc đã phát hiện ra một “điểm mù”.

“Hóa ra quấn lấy không buông hữu dụng đến vậy ư?”

Trên đường trở về, Trịnh Thư Ý ôm một hộp anh đào đã rửa sạch trong lòng, cô cầm một trái đút cho Thời Yến.

“Anh ăn không?”

Thời Yến nhìn tài xế ở ghế trước, “Không ăn.”

Trịnh Thư Ý đã quen rồi, cô yên lặng rút tay lại, tựa như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Lúc này, Thời Yến lại hỏi cô, “Hôm nay em nói gì với Thời Nguyệt thế?”

Trịnh Thư Ý, “Hả?”

Thời Yến, “Lúc chúng ta đi về, trông con bé mất hồn mất vía.”

“Anh cũng để ý dữ.”

Trịnh Thư Ý cúi đầu ăn anh đào, “Vậy bây giờ em cũng đang không vui đây, anh có nhận ra không?”

Khóe mắt Thời Yến lướt qua, đánh giá Trịnh Thư Ý từ trên xuống dưới, phút chốc nở nụ cười.

Trịnh Thư Ý không kịp cắn anh đào, “Anh cười cái gì?”

Thời Yến không đáp.

Vào lúc này, Trịnh Thư Ý biết không thể hỏi được chuyện gì cả.

Cả đoạn đường yên tĩnh chạy đén Bác Cảng Vân Loan, vừa vào cửa, Trịnh Thư Ý đã bắt đầu đi tìm màng bọc thực phẩm.

Cô khom người trước tủ đựng đồ, vừa tìm vừa nói với anh, “Anh đào bỏ tủ lạnh được không anh? Có khi nào ngày mai nó bị hư không?”

Người đứng sau không đáp lại.

Trịnh Thư Ý quay đầu, trông thấy Thời Yến đang tựa vào bên cạnh bàn, anh bóc một trái anh đào bỏ vào miệng.

“Nãy em đưa thì anh không ăn.”

Trịnh Thư Ý chợt đi tới cầm cái hộp đi, “Sao anh lại thế?”

“Vì anh không thích ăn anh đào.”

Thời Yến không mặn không nhạt đáp lại, rồi cướp lại cái hộp trong tay cô.

Trịnh Thư Ý ngơ ngác, “Thế anh đang làm gì đây?”

Thời Yến duỗi chân ngăn Trịnh Thư Ý lại, sau đó kéo cô đến trước mặt mình,

“Nhưng anh muốn nhìn em ăn.” Khi anh nói lời này, anh đang cười.

Nụ cười này hoàn toàn khác với khi anh cười trước mặt người khác, ánh mắt sáng rực rõ ràng là đang quyến rũ cô.

Giây phút này, Trịnh Thư Ý nghĩ mình và Thời Yến như đã cầm nhầm kịch bản “yêu tinh và thư sinh”.

Khi anh cầm anh đào đút cô ăn, Trịnh Thư Ý vô thức cắn vào.

Ăn liên tục mười mấy trái, cô mới ngẩng đầu, mỉm cười nhìn anh.

“Là do khi em ăn anh đào đẹp lắm hả?”

Thời Yến cười, không thừa nhận.

“Không phải.”

Trịnh Thư Ý:?

“Vì anh muốn nếm thử vị anh đào… trên người em.”

Vị ngọt của anh đào ngập tràn trong khoang miệng, nụ hôn này hoàn toàn khác hẳn những nụ hôn lúc trước.

Một nụ hôn đơn thuần không mang theo dục vọng, lại giống như đang trêu đùa, anh đến em đi, có chút ngây thơ, nhưng lại khiến Trịnh Thư Ý muốn ngừng mà không được.

Trịnh Thư Ý ôm cổ anh, hôn hôn một lát rồi bật cười.

Cô thấy hơi ngứa, nhịn không được ngả người ra sau, Thời Yến lại ôm lấy eo cô, cúi người đuổi theo động tác của cô.

Trịnh Thư Ý híp mắt lại, trông thấy Thời Yến cũng đang mỉm cười.

Đêm nay, bọn họ lãng phí cả mấy tiếng đồng hồ chỉ để nghịch hết một hộp anh đào nhỏ.

Đêm xuân dài miên man, ánh trăng chầm chậm trôi.

Người trước mặt nhẹ nhàng ôm lấy cô. Tuy anh không nói ra một lời hứa hẹn nào, nhưng Trịnh Thư Ý lại cảm nhận được, từng giây từng phút lưu luyến của đêm nay chính là hình ảnh thu nhỏ trong tương lai của bọn họ.

Cùng lúc đó, Vương Mỹ Như ở Thanh An xa xôi cập nhật tin tức chậm hơn bọn thanh niên vài ngày, bà bắt đầu phát hiện ra nhiều bạn bè của mình đều đăng mấy thông tin có liên quan đến Tống Nhạc Lam lên mạng.

Vương Mỹ Như biết người này, dẫu sao thì trong nhà bà cũng có rất nhiều CD do Trịnh Thư Ý cất giữ.

Bà bấm vào xem thử, hóa ra là ba cái tin hóng hớt.

Cô giáo Vương không có hứng thú với mấy tin đồn trong giới giải trí, bà chỉ định lướt qua rồi thoát ra ngoài.

Nhưng ngón cái vừa chạm vào, ánh mắt bỗng nhiên tập trung vào tấm hình có một người đàn ông trẻ tuổi trông khá quen mắt.

Làm giáo viên chủ nhiệm suốt mấy chục năm trời, Vương Mỹ Như có thể nhớ hết mặt học sinh lớp mới trong vòng một tháng, cho nên bà nhớ mặt Thời Yến cũng không phải là chuyện gì khó.

Bà đẩy gọng kính, chụp lại màn hình, sau đó gửi sang cho Trịnh Thư Ý.

Trước khi đi tắm, điện thoại của Trịnh Thư Ý bỗng vang lên.

Sugar mommy: Ồ, đây có phải bạn trai con không?

Trịnh Thư Ý: Wow, mẹ cũng thấy hả?

Trịnh Thư Ý: Tin tức bay nhanh ghê, nhân dân cả nước đều biết cả rồi. Dạo này ngày nào cũng có người đến hỏi con, phiền ơi là phiền.

Sugar mommy: Vẫn còn diễn sâu nhỉ?

Trịnh Thư Ý:?

Trịnh Thư Ý: Mẹ! Ảnh là bạn trai con thật đấy!

Vương Mỹ Như không trả lời tin nhắn Trịnh Thư Ý nữa, chắc bà đã ngủ.

Trịnh Thư Ý không mảy may lo lắng chút nào, cô đặt điện thoại xuống rồi đi tắm.

Lúc Thời Yến đi vào phòng, điện thoại ở trên giường vang lên.

Anh cúi đầu nhìn thấy thông báo từ Wechat, bèn đến gõ cửa phòng tắm.

“Thư Ý à.”

Trịnh Thư Ý đang gội đầu, cô lại mở nhạc nên không nghe anh gọi.

Điện thoại vẫn cứ tiếp tục reo.

Thời Yến không nghĩ nhiều, ấn nút trả lời.

Vương Mỹ Như, “Ý Ý à, chưa ngủ hả con, đang làm gì thế?”

Thời Yến, “Cô ấy đang tắm ạ.”

“…”

Đầu bên kia như bị mất tiếng.

Một lát lâu sau, Vương Mỹ Như lại lên tiếng, giọng điệu nghiêm túc hệt như giáo viên chủ nhiệm trong trường.

“Cậu là ai thế?”

Trịnh Thư Ý tắm xong không vội sấy tóc, cô mặc đồ ngủ bước ra ngoài, vừa lau tóc vừa hỏi anh, “Vừa nãy anh nói gì hả?”

Thời Yến ngồi trên sofa nghiêng đầu nhìn cô, “Ừ, nghe điện thoại.”

Trịnh Thư Ý “Ồ” một tiếng, định quay về sấy tóc thì lại nghe Thời Yến nói tiếp, “Nghe điện thoại của em.”

“Hả?”

Trịnh Thư Ý không bài xích chuyện Thời Yến nhận điện thoại của cô, thuận miệng hỏi, “Ai tìm em thế? Chủ biên hả?”

“Mẹ em.”

Trịnh Thư Ý, “…”

Cô từ từ xoay người lại, vẻ mặt dè dặt, “Bà ấy nói gì với anh thế?”

Thời Yến cũng không hiểu câu cuối cùng mà Vương Mỹ Như nói với anh có ý gì, chỉ biết thuật lại đầy đủ nguyên văn.

“Cô bảo em chờ chút, cô đang trên đường đi tìm Lưu Đức Hoa.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.