Thẩm Hạ Lan vốn muốn từ chối, nhưng lại bị Diệp Ân Tuấn một tay cầm hai tay chụp trên đỉnh đầu, nụ hôn vốn được coi là dịu dàng kia lập tức biến thành mưa to gió lớn cuốn sạch Thẩm Hạ Lan.
Đầu óc cô lập tức trở nên trống rỗng, mặc cho Diệp Ân Tuấn mang theo cô cùng chìm nổi.
Đến tận khi Thẩm Hạ Lan thiếu dưỡng khí mới được Diệp Ân Tuấn buông ra, nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, ánh mắt Diệp Ân Tuấn trầm xuống.
Dù đã qua lâu như vậy, anh vẫn không thể chống lại sự ngọt ngào và quyến rũ của Thẩm Hạ Lan, người phụ nữ này là uy hiếp duy nhất của anh, càng là báu vật đời này anh không muốn buông tay.
Tiếng tim đập như sấm, gõ vào màng nhĩ của nhau, Thẩm Hạ Lan tựa trong ngực Diệp Ân Tuấn cảm thấy hết sức an tâm, dù bên ngoài mưa to gió lớn, nguy cơ tứ phía, chỉ cần có anh ở dây, thì dường như tất cả đều sẽ ổn thỏa.
Bên ngoài, tiếng người huyên náo, tiếng ca nổi lên bốn phía.
Thẩm Hạ Lan được Diệp Ân Tuấn ôm ngang lên đặt xuống giường.
“Trước tiên, em nghỉ ngơi một lát đi, lát nữa chúng ta phải hành động, đừng để đến lúc đó không có thể lực. Hay là anh ra ngoài tìm cho em ít đồ ăn nhé, em vẫn chưa ăn gì cả.”
Nói xong, Diệp Ân Tuấn thật đứng dậy định đi ra ngoài, nhưng cánh tay đã bị Thẩm Hạ Lan giữ chặt.
“Thôi bỏ đi, bây giờ bên ngoài quá nguy hiểm, nếu như bị người ta nhận ra thì thảm rồi. Em cũng không đói như vậy.”
“Không đói như vậy tức là có hơi đói, anh sao có thể để vợ mình đói bụng? Em yên tâm, anh sẽ nhanh chóng trở về.”
Diệp Ân Tuấn cưng chiều sờ lên mặt Thẩm Hạ Lan, sau đó đứng dậy từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên DocTruyenChuFull.Com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn đang đọc truyện trên DocTruyenChuFull.Com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!