“Lăng Duy, nghe nói là trẻ mồ côi cậu chủ mang từ cô nhỉ viện bên ngoài về, lớn lên bên nhau từ nhỏ.”
Thúy đúng là biết được khá nhiều chuyện của nhà họ Lăng.
“Trẻ mồ côi sao?”
Thanh Loan nhìn Lăng Thiên Vũ thành thạo giữa những người vây quanh, chuyện †rò vui vẻ, nhìn thế nào cũng không thấy giống trẻ mồ côi. Huống hồ túi da tốt kia lại khiến người ta vui tai vui mắt, không kém cạnh Diệp Ân Tuấn.
Thấy Thanh Loan dừng mắt trên người Lăng Thiên Vũ, Thúy vội vàng hỏi: “Công chúa, cô cảm thấy hứng thú với trợ lý Lăng ~ Lăng Duy không?”
“Thế nào? Cô định làm mối cho tôi à?”
Dù mỉm cười, nhưng ánh mắt Thanh Loan lại khiến Thúy ngây ra một lúc, sau đó sợ hãi nói: “Tôi không dám, có điều em trai tôi quen với Lăng Duy trợ lý Lăng này, nghe nói hầu hết mọi việc của cậu chủ nhà họ Lăng đều do anh ta quyết định, cũng là bác Sĩ.
Thanh Loan hơi nhíu mày, lập tức thấy Phương Chính bưng ly rượu đi tới.
“Diên Ly, làm sao lại đứng một mình ở góc này, cũng không đi nói chuyện với mọi người, con xem con đứa bé này, tuổi còn trẻ mà lại sống như người già vậy, đi, kính cậu chủ nhà họ Lăng ly rượu, cũng trẻ ngang nhau, tiếp xúc nhiều một chút cũng tốt.”
Dứt lời, Phương Chính đưa ly rượu trong tay cho Thanh Loan.
Bạn đang đọc truyện trên DocTruyenChuFull.Com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!