Giang Tự Hành ngửi dây cột tóc của Lâm Tử Nghiên, có chút tò mò, người này dùng loại huân hương gì thế nhỉ? Cái lần ở dưới hố kia hắn đã cảm thấy mùi hương thoang thoảng của cái tay áo kia thơm một cách kì lạ. Hai ngày này ôm nhau ngủ, hình như cũng ngủ sâu hơn, không biết có liên quan đến mùi hương này hay không…
Hắn ngửi ngửi, đột nhiên cảm thấy hơi kỳ cục. Trên người Lâm Tử Nghiên có mùi hương gì đâu liên quan đến hắn? Hắn đang làm gì vậy chứ?
Giang Tự Hành ghét bỏ lắc đầu, đang muốn cất dây cột tóc vào lại nghe bên ngoài viện có tiếng bước chân tới gần. Hắn ngẩng đầu nhìn thì thấy cha mình đang đi tới.
Giang Tự Hành vội vàng nhét dây cột tóc vào trong ngực.
“Khụ…” Giang Thành Nhạc đi tới, nhìn cái chân bị bọc y như bánh chưng của hắn, hỏi, “Chân bị sao vậy?”
Giang Tự Hành thuận miệng nói: “Ngã bị thương.”
Giang Thành Nhạc không tin, “Đang êm đẹp sao lại ngã thành thế?”
Rớt hố…
Giang Tự Hành không có mặt mũi nói, đành phải nhìn chằm chằm nước trà trên bàn đá giả thành người câm.
Cha hắn cho rằng hắn lại đang cáu kỉnh, thở dài nói: “Chân bị thương, mấy ngày tới cứ ở nhà đi, đừng có chạy lung tung…”
“Không được!” Ông còn chưa nói xong thì Giang Tự Hành đã cắt ngang: “Con có việc.”
Giang Thành Nhạc: “Việc gì?”
Giang Tự Hành lại nhìn chằm chằm nước trà trên bàn, không nói.
Giang Thành Nhạc nhìn dáng vẻ này của hắn, mày càng nhíu chặt. Ba năm này dường như Giang Tự Hành chỉ làm có một việc, đó là tìm huynh trưởng mất tích của hắn.
Hắn sống chết níu lấy một chút manh mối bên hồ Bình Ba, tìm hình xăm tương tự với cái bên hông Tiết Lương, thậm chí vì điều tra thiết kỵ quân Bắc Kỳ mà suýt nữa còn gia nhập cấm quân, bị ông vội vàng đuổi đi gác thành.
Giang Thành Nhạc không muốn hắn bước vào vũng lầy này, huynh trưởng hắn vốn là vì điều tra mật thám Bắc Kỳ nên mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu Giang Tự Hành cũng…
Giang Thành Nhạc không dám tưởng tượng. Ông đã mất đi một đứa con trai, sao có thể để một đứa khác cũng đi mạo hiểm chứ?
“Ở nhà đi.” Giang Thành Nhạc trầm giọng nói, “Không được đi đâu hết!”
Con trai ông, cứ để ông tìm là được rồi.
Giang Tự Hành không nói lời nào, đứng dậy kéo cái chân què đi về phòng, sau đó đóng sập cửa lại.
Càng lớn càng không nghe lời. Giang Thành Nhạc bất đắc dĩ lắc đầu, kêu người đi xin nghỉ cho Giang Tự Hành mới biết đã mấy ngày rồi hắn không đi gác cửa thành.
“Không đi làm nhiệm vụ, cũng không về nhà.” Giang Thành Nhạc nghe hạ nhân báo, nhíu mày nói, “Mấy ngày này nó đi đâu vậy?”
“Tiểu nhân cũng không biết.” Hạ nhân kia nói, “Triệu giáo úy chỉ thuận miệng nói một câu rồi không chịu nói nữa.”
Giang Thành Nhạc: “Hắn nói gì?”
“Hắn nói.” Hạ nhân học điệu bộ ghét bỏ của Triệu Phụng nói, “Lớn tướng thế rồi mà cả ngày chỉ biết quấn lấy vợ, chậc…”
Giang Thành Nhạc: “…”
Vì vậy, qua hôm sau Giang Tự Hành không tình nguyện đi ăn sáng với cha hắn. Lúc hắn đang vừa ăn vừa nghĩ xem lát nữa nên chạy ra khỏi phủ như thế nào thì nghe cha hắn mất tự nhiên nói: “Khụ… Nếu buồn chán thì cứ ra ngoài đi dạo một chút.”
Giang Tự Hành cắn nửa cái bánh bao, ngây người.
Ra ngoài đi dạo? Cái người hôm qua làm căng không cho con ra ngoài là ai thế?
Giang Thành Nhạc cũng hơi xấu hổ, uống cháo xong thì đứng dậy định đi, thế nhưng sực nhớ ra gì đó nên lại quay đầu nói: “Không thể đi qua đêm.”
Giang Tự Hành: “…”
Lâm Mặc nhìn công tử nhà cậu ngồi bên cửa sổ đọc sách. Không biết là ánh nắng xuyên qua cửa sổ vào phòng quá ấm áp, hay là sáng sớm công tử thức dậy quá sớm mà chỉ một lát sau công tử nhà cậu đã chống đầu mơ màng muốn ngủ.
“Công tử.” Lâm Mặc khuyên nhủ, “Nếu mệt rồi thì đi ngủ một lát đi.”
Lâm Tử Nghiên mơ mơ màng màng mở mắt ra, lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Trên giường lạnh.”
“Lạnh ạ?” Lâm Mặc vội vàng chạy đi mở ngăn tủ, “Để ta lấy thêm chăn cho công tử.”
Lâm Tử Nghiên nhìn cậu ôm chăn đi trải, nhớ lại ổ chăn đêm qua đắp mãi không ấm thì không khỏi có chút mờ mịt. Tuy từ nhỏ y đã sợ lạnh, vừa đến mùa đông là hai chân lạnh như băng, phải ủ hồi lâu mới có thể ấm lên, thế nhưng trước đây cũng ngủ như vậy đâu thấy lạnh lắm, mà sao đêm qua lại không ngủ được nhỉ?
Ánh nắng trên bệ cửa sổ đáp cạnh tay y, đầu ngón tay Lâm Tử Nghiên giật giật, chậm rãi đưa tay lại gần.
Ấm áp dễ chịu, y nghĩ, tựa như lồng nguc của người nọ…
“Công tử, công tử…”
Lâm Tử Nghiên sực tỉnh, nghe thấy Lâm Mặc lo lắng nói: “Công tử, người mệt rồi ạ?” Sao tự nhiên lại ngây ngẩn vậy?
Lâm Tử Nghiên lắc đầu, còn chưa nói chuyện đã thấy hạ nhân cầm một phong thư tới, “Công tử, người có thư.”
Sau đó Lâm Mặc chỉ thấy công tử nhà mình nhận thư rồi mở ra xem, chữ trên giấy như rồng bay phượng múa, cũng không biết là viết cái gì mà công tử lại phì cười một tiếng.
Lâm Mặc: “…” Là cười chữ này xấu quá hả?
“Tiểu Mặc.” Lâm Tử Nghiên ngẩng đầu nói, “Chuẩn bị xe.”
Lâm Mặc khó hiểu nói: “Công tử, người muốn đi đâu?”
Lâm Tử Nghiên: “Không biết.”
“Dạ?” Lâm Mặc ngơ ngác nói, “Vậy chuẩn bị xe làm gì?”
Lâm Tử Nghiên đứng dậy, nhìn ánh nắng tươi đẹp ngoài cửa sổ, bên môi ẩn ý cười, “Ngươi cứ đánh xe tới cửa sau chờ đi.”
Lâm Mặc không hiểu gì đi lấy xe, nhìn công tử nhà mình lặng lẽ đi ra từ cửa sau, trèo lên xe ngựa, còn chưa kịp hỏi vì sao không đi cửa trước thì thấy Giang Tự Hành không biết xông ra từ chỗ nào cũng chui đầu vào trong xe ngựa.
Lâm Mặc: “…” Ngươi đi ra! Đây là xe ngựa của công tử nhà ta!
Công tử, mau đuổi hắn đi!
Nhưng cậu đợi hồi lâu mà công tử vẫn không có động tĩnh gì, chỉ kêu cậu đánh xe tới nhà của người tên Triệu Phụng giáo uý…..
“Vì sao phải tới phủ Triệu giáo úy?” Trong xe ngựa, Lâm Tử Nghiên cũng có chút nghi hoặc.
“Đi gặp một người.” Giang Tự Hành nói, “Tên mật thám họ Ninh.”
“Ninh Mạt?!” Lâm Tử Nghiên giật mình nói, “Tìm được y rồi à?
Giang Tự Hành gật đầu, “Triệu Phụng bắt được.”
Lúc Triệu Phụng đang ăn mì ở bên đường thì nhìn thấy Ninh Mạt. Người nọ che mặt mua bánh bao ở quán kế bên, không cẩn thận bị người đụng phải làm bánh bao trắng muốt rơi xuống đất.
Y tức đến nỗi hét ầm lên: “Không có mắt à! Đền tiền!”
Triệu Phụng cơ trí lập tức ngẩng đầu lên.
Ninh Mạt tức giận túm người đòi đền tiền mới bỏ qua, quay người lại thì thấy Triệu Phụng đang nhìn mình chằm chằm.
Ninh Mạt: “… Gia, ăn mì à?”
Triệu Phụng: “Đúng vậy, bị ngươi lừa mất mấy trăm lượng bạc, cơm cũng chả có mà ăn.”
“Ngài nói gì thế?” Ninh Mạt vừa nói vừa lùi về sau, “Ta còn có việc, đi trước.”
Y nói xong là cất bước chạy, chưa chạy được mấy bước đã bị Triệu Phụng một phát tóm lấy cổ áo, “Ngươi chạy cái gì?”
“Không, không chạy.” Ninh Mạt đảo mắt, chợt hô to: “Ngươi sàm sỡ ta!”
Triệu Phụng ngẩn người, đoạn kéo tay y nhét vào cổ áo mình, sau đó còn kêu lớn tiếng hơn y: “Đồ d3 xồm!”
Ninh Mạt: “…”
– —–oOo——