Trên đường người đến người đi, mọi người vừa nghe tiếng la đã sôi nổi quay đầu nhìn về phía hai người bọn họ.
“Ngươi làm gì?!” Ninh Mạt giãy giụa muốn rút tay về lại bị Triệu Phụng nắm chặt, “Ai sàm sỡ ngươi?! Buông ra!”
Triệu Phụng tỏ vẻ bị kinh sợ, “Ngươi sờ ta làm gì?! Không biết xấu hổ!”
Ninh Mạt: “…” Tiên sư ngươi! Ngươi mới là cái đồ không biết xấu hổ!
Người qua đường vừa thấy tình huống này thì cho rằng Triệu Phụng bị quấy rối, chỉ trỏ Ninh Mạt.
“Người này nhìn lịch sự văn nhã, sao lại…”
“Đúng vậy, trông có vẻ là người đứng đắn, vậy mà dám làm bậy ngoài đường!”
“Ảnh hưởng danh dự người đọc sách!”
“Giữa ban ngày ban mặt, đúng là háo sắc thành liều!”
“Thói đời bây giờ…”
“Không phải, ta không…” Ninh Mạt còn chưa nói xong thì Triệu Phụng đã lôi y đi, “Vừa thấy đã động tay động chân, cho rằng ta dễ bắt nạt đúng không! Đi, cùng ta đến quan phủ!”
“Ta không có! Ngươi buông tay ra!” Ninh Mạt gạt tay ra muốn chạy, khổ nỗi sức Triệu Phụng quá lớn nên lại bị kéo đi.
Bọn họ lôi lôi kéo kéo đến một ngõ nhỏ không người, Ninh Mạt bỗng nhiên cảm thấy sau cổ đau nhức, hôn mê bất tỉnh.
Khi y tỉnh lại thì phát hiện mình bị trói tay chân, nhốt ở một gian phòng chứa củi.
“Ở trong này, không chạy được.” Ngoài cửa bỗng truyền tới âm thanh trò chuyện, chỉ một lát sau cửa phòng “lạch cạch” mở ra.
Ninh Mạt vừa ngẩng đầu đã thấy Lâm Tử Nghiên đỡ Giang Tự Hành, đứng ở cửa cùng Triệu Phụng, ba người đồng thời nhìn mình.
Ninh Mạt chớp mắt vô tội nói: “Các ngài đây, là có chuyện gì thế?”
Giang Tự Hành dừng một chút, quay đầu nói với Triệu Phụng: “Lột quần áo y ra.”
“Ngươi, các ngươi làm gì vậy?” Ninh Mạt ra sức la lớn: “Ngươi đâu, cứu mạng!”
Triệu Phụng vuốt cằm, lẩm bẩm: “Có phải lúc này ta nên nói, dù ngươi có kêu rách cổ họng cũng không ai tới cứu ngươi đâu?”
Lâm Tử Nghiên: “…” Các ngươi lại diễn mấy thứ kỳ quái gì đây?
“Diễn đến nghiện à?” Khóe miệng Giang Tự Hành giật một cái, thúc giục, “Còn không mau lên.”
Triệu Phụng “chậc” một tiếng, đi tới ngồi xổm trước mặt Ninh Mạt, hỏi: “Ngươi là người Bắc Kỳ?”
Ninh Mạt lắc đầu, “Không phải… Ngươi làm gì?!”
Triệu Phụng duỗi tay lột quần áo bên hông y xuống.
Giang Tự Hành vội vàng muốn lại gần xem, lại thấy Lâm Tử Nghiên vẫn nhìn hắn không rời mắt.
Đột nhiên hắn cảm thấy hơi chột dạ, “Không phải ta cởi.”
Lâm Tử Nghiên gật đầu, vẫn yên lặng nhìn hắn.
Giang Tự Hành: “…” Vậy ngươi cứ nhìn ta làm gì? Cũng đâu phải là muốn đi c0i đồ y đâu.
“A Tự.” Triệu Phụng nhìn hình xăm bên hông Ninh Mạt, giật mình nói, “Đúng là Túc Bắc lang!”
Giang Tự Hành vội vàng bước lại, nhìn thấy Túc Bắc lang hung ác kia, hoàn toàn giống với hình xăm bên hông Tiết Lương được vớt lên từ hồ Bình Ba năm đó.
Giang Tự Hành đỏ mắt, giơ tay bóp chặt cổ Ninh Mạt, “Ngươi có biết Tiết Lương không? Ba năm trước ở hồ Bình Ba rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Ặc ặc…” Mặt Ninh Mạt đỏ lên ngay tức khắc, hai chân đá lung tung, giống như con cá đang giãy giụa.
“A Tự!” Triệu Phụng vội vàng kéo người ra, “Ngươi bình tĩnh một chút!”
“Khụ khụ…” Phổi Ninh Mạt như sắp bốc cháy, sau đó lại tràn ngập khí lạnh, khiến cổ họng y nghẹn đau như dao cắt.
“Ngươi không thể chậm rãi nói chuyện sao?” Triệu Phụng lôi kéo Giang Tự Hành, quở trách, “B0p ch3t người thì làm sao bây giờ?”
Giang Tự Hành dần bình tĩnh lại, đẩy Triệu Phụng ra, anh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm Ninh Mạt, “Rốt cuộc ngươi có quen biết Tiết Lương không?”
Ninh Mạt vất vả mãi mới ngừng ho, lắc đầu nhỏ giọng nói: “Không quen.”
Giang Tự Hành không tin, “Vậy ngươi biết ai? Trong thành này có bao nhiêu mật thám của Túc Bắc Lâu?”
Lòng Ninh Mạt trầm xuống, giả ngu nói: “Lâu gì? Mật thám gì?”
“Đừng giả bộ.” Triệu Phụng nói, “Ngươi không phải người của bọn họ à?”
“Ngươi đừng nói lung tung.” Ninh Mạt phản bác, “Ta chỉ lừa ngươi mấy trăm lượng bạc, ngươi không thể vu oan ta như vậy! “
Triệu Phụng chỉ vào hình xăm trên eo y, “Vậy đây là cái gì?”
Ninh Mạt cúi đầu nhìn, dường như vô cùng kinh ngạc nói: “Đây là cái gì? Ở đâu ra? Ngươi làm hả?”
Triệu Phụng: “…”
Lâm Tử Nghiên cũng đi tới nói: “Ngày đó rõ ràng ngươi đã nói, nếu ta không làm mật thám cho Túc Bắc Lâu thì ngươi sẽ không để cha ta yên.”
“Vị công tử này.” Ninh Mạt tiếp tục giả ngu, “Ngươi nhận lầm người hả?”
Giang Tự Hành thấy y cố chấp không chịu thừa nhận, cũng biết là nhiều lời vô ích, quay đầu lại nói với Triệu Phụng: “Bỏ đói y mấy ngày, rồi y sẽ tự khai hết ra thôi.”
Triệu Phụng: “… Chẳng may chết đói thì phải làm sao?”
Giang Tự Hành kéo Lâm Tử Nghiên, khập khiễng đi ra ngoài, vô tình nói: “Vậy thì chôn đi.”
Ninh Mạt sợ tới mức trợn trắng mắtt, “Có còn vương pháp hay không hả?! Giết người phải đền mạng! Cứu ta với!”
Giang Tự Hành mặc kệ y, vừa đi vừa hỏi Lâm Tử Nghiên: “Ngươi có đói không? Đi ăn cơm nhé?”
Lâm Tử Nghiên thấy chân hắn vẫn còn tập tễnh, cảm thấy hơi áy náy nên nói: “Ta mời ngươi ăn nhé?”
“Cũng được.” Giang Tự Hành cũng không khách khí với y, thuận miệng trả lời, “Vậy tới Túy Tiên Lâu?”
Lâm Tử Nghiên chưa tới Túy Tiên Lâu được mấy lần, y suy nghĩ rồi hỏi: “Túy Tiên Lâu… Có chân giò không?”
Giang Tự Hành khó hiểu: “Chân giò? Ngươi thích ăn chân giò à?” Chân tay người này gầy như vậy, ăn chân giò rồi trôi đi đâu hết vậy?
“Không phải.” Lâm Tử Nghiên lắc đầu, yên lặng nhìn cái chân sưng to của Giang Tự Hành, “Tiểu Mặc nói ăn gì bổ nấy.”
Giang Tự Hành: “…” Chân ta giống giò heo lắm à?
Triệu Phụng nghe bọn họ nhắc đến chân giò, bụng cũng muốn kêu lên ọt ọt, quay đầu lại đã thấy Ninh Mạt dùng ánh mắt trông mong nhìn mình.
Triệu Phụng: “… Nhưng ta không có giò heo cho ngươi ăn.”
Ninh Mạt nghẹt thở, suýt nữa ngất xỉu vì tức.
Chân giò cái gì?! Tiên sư ngươi, mau mặc quần áo lại cho ta! Muốn ta lạnh chết à?!
– —–oOo——