Lâm Tử Nghiên nhất thời cho rằng mình nghe lầm, “Cái… Cái gì?”
Chỉ thấy ân nhân lại lấy thêm một thỏi bạc ra, gằn từng chữ một: “C0i quần áo.”
Lâm Tử Nghiên ngẩn người, lùi về sau một bước dán sát lên cánh cửa, nhỏ giọng nói: “Không cởi.”
Giang Tự Hành: “…”
Sao mắc quá vậy? Hắn nghĩ. Cởi một bộ đồ thôi mà nhiêu đây bạc còn không đủ?
Hắn chỉ có thể lấy thêm một thỏi bạc nữa, “Đủ chưa?”
Lâm Tử Nghiên lắc đầu: “Ta không thiếu tiền.”
Không thiếu tiền mà ngươi còn đi làm tiểu quan hả? Giang Tự Hành không tin lắm, chỉ coi như đây là thủ đoạn lạt mềm buộc chặt trong chốn câu lan viện.
“Vậy ngươi muốn gì?” Hắn chống bàn, hơi nghiêng về phía trước, “Không muốn bạc vậy ngươi muốn gì?”
Lâm Tử Nghiên nghĩ một hồi, đang muốn mở miệng lại cảm thấy không đúng, tại sao mình phải c0i quần áo?
“Ta không cần gì cả.” Lâm Tử Nghiên lại dán sát vào cửa, “Không cởi.”
Giang Tự Hành hơi bực mình, không phải chỉ là c0i đồ thôi à, sao cứ dông dài vậy?
Hắn đi qua bàn gỗ, tóm lấy Lâm Tử Nghiên, lại táy máy tay chân muốn lột đồ.
“Huynh, huynh…” Lâm Tử Nghiên giữ chặt áo, kinh hoảng nói, “Huynh làm gì vậy?!”
Giang Tự Hành nắm lấy cổ tay y đè lên cửa, đang định xé lớp áo quần bên hông y thì cửa ‘két’ một tiếng bị đẩy ra, “A Tự, rượu đến rồi!”
Lâm Tử Nghiên bị cửa đẩy nên ngả người về phía trước đụng vào ngực của Giang Tự Hành. Hai người đồng loạt ngã xuống đất.
Triệu Phụng cầm hai vò rượu đứng trước cửa hết nhìn Lâm Tử Nghiên quần áo xốc xếch đè trên người Giang Tự Hành rồi lại nhìn Giang Tự Hành đang ôm người đẹp, vẻ mặt hơi phức tạp: “Các ngươi… vội vàng thế à?”
Ngoài cửa, Hà Trung Quân đang say khướt đi tìm Lâm Tử Nghiên, lơ đãng nhìn vào trong phòng thấy người thi vui vẻ nói: “Tử… Hức… Huynh ở đây à… Vẫn chưa uống rượu đó, nhanh về với ta đi…”
Hắn ta nói xong muốn tới kéo Lâm Tử Nghiên, “Về… Về thôi…”
Lâm Tử Nghiên vội vàng muốn đứng dậy, nhưng bị Giang Tự Hành kéo lại.
“Bao nhiêu tiền?” Giang Tự Hành nhìn Hà Trung Quân, chỉ coi hắn là khách gọi Lâm Tử Nghiên, “Ta đền cho ngươi.”
Hà Trung Quân choáng váng, cũng không nghe rõ Giang Tự Hành nói gì, chỉ loáng thoáng nghe thấy tiền gì đó…
Mấy ngày trước hắn đến Bằng Lan Các bị cha phát hiện nên đã tịch thu hết tiền của hắn. Vì chuyện này mà hắn còn bị mấy công tử khác chê cười mấy lần.
Hiện tại vừa nghe thấy chữ ‘tiền’, cho là người này đang cười nhạo mình, nhất thời tức giận kéo Lâm Tử Nghiên: “Bổn công tử không thiếu tiền! Đi, đi uống rượu!”
Giang Tự Hành không chịu buông tay, Lâm Tử Nghiên bị kéo đau, chân mày xoắn lại, “Đau…”
Triệu Phụng vội buông rượu xuống, đến kéo Giang Tự Hành, “Ôi chao, ngươi nắm đau người ta kìa! Sao lại mê trai tới mức này?!”
Mất mặt quá, nghỉ chơi thôi.
Giang Tự Hành bị Triệu Phụng kéo đi, tay vừa buông lỏng thì Lâm Tử Nghiên đã bị Hà Trung Quân lôi đi mất.
“Đứng lại!” Giang Tự Hành muốn đuổi theo nhưng bị Triệu Phụng dùng cả tay lẫn chân giữ lại, “Đừng có làm mất mặt nữa. Người ở trong các này có quy định cả đấy, coi chừng bị đánh đuổi ra ngoài bây giờ!”
“Ngươi mới mất mặt!” Giang Tự Hành cắn răng, “Buông ra!”
Triệu Phụng giữ chặt hắn, “Nếu ngươi nhìn trúng y thật thì bỏ thêm nhiều ngân lượng hơn là được, sao lại đi cướp người chứ?”
Giang Tự Hành: “Ta không nhìn trúng y!”
“Không nhìn trúng mà giữ con người ta không buông à?” Mặt Triệu Phụng đầy nghi ngờ, “Lúc nãy còn ôm dính lấy nhau nữa.”
Giang Tự Hành: “Ta…”
“Nhị vị đại gia.” Tú bà dẫn theo mấy tiểu quan bước vào, cười nói, “Người đến rồi, nhị vị mau nhìn đi, đều là những tiểu quan mới vào cửa mấy hôm nay, thanh tú lắm đó…”
Giang Tự Hành và Triệu Phụng dừng động tác, xem đi xem lại một loạt những người mới bước vào mà vẫn không tìm được người ban nãy.
“Ở đây hết cả rồi à?” Giang Tự Hành đẩy Triệu Phụng ra, hắn hỏi: “Không còn người khác?”
Tú bà nắm khăn đáp: “Vẫn còn một người, nhưng Chi Vân công tử hiện đang có khách nên không tiện qua đây, mong hai vị lượng thứ.”
Giang Tự Hành nhớ tới quỷ say lúc nãy.
Đúng rồi, có khách.
“Vậy khi nào mới có thể dẫn y qua?” Triệu Phụng nháy mắt nói, “Huynh đệ của ta nóng lòng.”
Giang Tự Hành: “…”
Tú bà che miệng cười nói: “Đêm nay là đêm đầu tiên Chi Vân công tử tiếp khách, nếu ngài đây có ý, lát nữa hãy xuống lầu ra giá, chỉ cần không có ai trả cao hơn ngài thì đêm nay Chi Vân công tử sẽ là của ngài.”
Giang Tự Hành nghĩ, sao mà phiền vậy. Còn không bằng đánh một phát cho ngất đi rồi trực tiếp c0i đồ.
Nhưng lại nhịn không được mà nghĩ tới dáng vẻ người kia nắm chặt quần áo, sống chết không chịu cởi…
Hắn trầm ngâm hồi lâu, xoay đầu hỏi Triệu Phụng, “Có tiền không?”
Triệu Phụng nghẹn một hơi trong bụng, “Ngươi sung sướng mà bắt ta bỏ tiền à?!”
Giang Tự Hành không kiên nhẫn: “Ngày mai trả ngươi.”
“Chậc chậc.” Triệu Phụng lắc đầu, “Còn nói không nhìn trúng người ta. Mua đêm đầu tiên rồi cùng nhau đọc thoại bản hả?”
Giang Tự Hành đưa tay đòi tiền: “Ít nói nhảm đi. Bạc.”
Triệu Phụng móc ra một xấp ngân phiếu đưa hắn, “Tiền rượu vẫn chưa trả đó, ngươi dùng vừa phải chút…”
Đêm ấy, chuyện công tử nhà Hình bộ thượng thư bỏ mấy trăm lượng bạc mua một đêm của tiểu quan ở câu lan viện được truyền khắp cả thành ai cũng biết, ngay cả Lâm Tu Viễn đang uống trà ở nhà Lại bộ thượng thư cũng nghe nói, ghét bỏ mắng hai câu, “Vô học, tuổi trẻ phóng túng xốc nổi. Thượng bất chính hạ tất loạn!”
Mà Giang Tự Hành đợi người trong Bằng Lan Các hoàn toàn không hay biết về chuyện này.
Lúc khách nhân ra giá thì tiểu quan đứng ở sau bình phong, Giang Tự Hành không nhìn thấy người trông như thế nào, cũng không nghĩ nhiều, ra đủ tiền thì về phòng uống rượu với Triệu Phụng đợi tú bà dẫn người đến.
“Rượu này thật sự không tệ.” Triệu Phụng vừa uống vừa nói, “Đủ mạnh.”
Giang Tự Hành cũng uống mấy ly, chợt nghe ngoài cửa có tiếng động, tiếp đó tú bà đẩy cửa bước vào, theo sau là một công tử thanh tú.
“Thưa hai gia, Chi Vân công tử đến rồi.”
Ninh Chi Vân đi tới trước, mỉm cười với hai người trong phòng.
Giang Tự Hành: “…”
Triệu Phụng vỗ vai Giang Tự Hành, híp mắt nói: “Là ta uống rượu say rồi hả? Người này hình như… Không phải người lúc nãy?”
– —–oOo——