Chợt có tiếng chén vỡ, chén rượu trong tay Giang Tự Hành xuất hiện vết nứt uốn lượn lên trên.
Tú bà nhìn ánh mắt nặng nề của Giang Tự Hành, nơm nớp lo sợ nói: “Ngài, sao… Sao vậy?”
Giang Tự Hành liếc Ninh Chi Vân, trầm giọng nói: “Người ta mua, là y à?”
Tú bà gật đầu: “Vâng… Đúng vậy, chính là Chi Vân công tử, mới nhập các vài ngày.”
Triệu Phụng nâng tay vỗ vỗ Giang Tự Hành, nói: “Dáng vẻ cũng không đến nỗi nào, hay là…”
“Cho ngươi đấy.” Giang Tự Hành một bụng lửa giận, nhấc chân đi ra ngoài.
Vẫn nên đánh một chưởng hôn mê cho đỡ mất việc, hắn nghĩ thầm, mất trắng nhiều bạc như vậy, còn chờ cả ngày, kết quả thì sao?
Còn không biết người đã đi chưa nữa.
Hắn nghĩ nghĩ, thôi đi xốc mái nhà tìm tiếp vậy.
“Này.” Triệu Phụng hô, “Sao lại bỏ đi thế?”
Giang Tự Hành không để ý đến hắn, tự bước đi.
Tú bà vò khăn, lúng túng nói: “Chuyện này…”
Triệu Phụng nhìn Ninh Chi Vân, thầm nghĩ tiền cũng đã tiêu, không nên lãng phí, thêm một người uống rượu cùng cũng được, lập tức nói: “Được rồi, để lại đi.”
“Được được.” Tú bà cười đáp ứng, lại quay đầu dặn dò Ninh Chi Vân, “Hầu hạ ngài đây cho tốt.”
Ninh Chi Vân dịu ngoan gật gật đầu.
Tú bà lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Triệu Phụng nâng cằm lên, hỏi người trước mặt: “Ngươi biết uống rượu chứ?”
“Vâng.” Ninh Chi Vân đi tới, rót đầy rượu cho hắn, nâng chén cười yếu ớt, “Mời ngài.”
Triệu Phụng hơi nâng khóe môi, giơ tay như muốn đón chén rượu rồi chợt nắm lấy tay y.
“Á… Đau…” Ninh Chi Vân hít một hơi, trong tay bỗng nhiên rơi ra một bọc giấy nhỏ đựng bột phấn màu trắng.
“Đây là cái gì?” Triệu Phụng ánh mắt sắc bén, nói, “Đồ nhắm rượu hả?”
Ninh Chi Vân cắn môi, dừng một chút, đột nhiên quỳ xuống, khóc lớn: “Ngài… Ngài tha cho ta! Ta không có ý muốn hại người, chỉ là thuốc mê mà thôi.”
Triệu Phụng khó hiểu nói: “Thuốc mê? Vì sao ngươi phải hạ thuốc mê với ta?”
“Ta…” Ninh Chi Vân mắt đỏ lên, nói, “Thật ra ta bị lừa bán vào đây.”
Y kể, mấy ngày trước đến đây lộ phí đã dùng hết rồi, vừa hay đi ngang qua trước cửa Bằng Lan Các thì có người trong đó nói ở đây không chỉ cho ăn cho ở mà còn có tiền cầm về. Y cũng không nghĩ nhiều, cứ thế đi vào. Nhưng không ngờ rằng đây là nơi phong nguyệt, còn bị ép đi tiếp khách.
Triệu Phụng nói: “Vậy sao ngươi không bỏ chạy?”
Ninh Chi Vân ủy khuất nói: “Bọn họ nhiều người, ta không chạy được.”
Triệu Phụng suy nghĩ một hồi, đi qua mở cửa sổ ra, nói: “Đằng sau này không có ai, nhảy xuống rồi đi sát vào tường là có thể ra ngoài.”
Ninh Chi Vân: “…”
“Cao, cao quá.” Ninh Chi Vân lúng túng nói, “Ta sợ…”
Triệu Phụng: “Không cao, yên tâm, không chết người được.”
Ninh Chi Vân: “Không, ta…”
“Không sao.” Triệu Phụng lôi kéo y về phía cửa sổ, Ninh Chi Vân vịn chặt bệ cửa sổ không chịu nhảy, “Ta, ta sợ độ cao!”
Triệu Phụng: “Thế thì nhắm mắt lại.”
“Ta…”
Hai người lôi lôi kéo kéo, lại nghe vang lên một tiếng “kẽo kẹt”.
Triệu Phụng vừa quay đầu lại thì thấy thư sinh Giang Tự Hành muốn tìm kia đang đứng dính sát vào ván cửa.
Lâm Tử Nghiên vốn là bị Hà Trung Quân kéo về uống rượu, từ chối không nổi nên bị người ta rót cho vài ly.
Y vừa lo ở đây lâu sẽ bị cha phát hiện vừa sợ bị đám công tử chuốc thêm, loay hoay mãi vẫn không ra được.
Lúc đang sốt ruột thì bỗng thấy gã sai vặt của Hà Trung Quân xông vào, nói lão gia đang tới bắt thiếu gia về.
Hà Trung Quân nghe mà hoảng, chạy tới chạy lui muốn tìm chỗ trốn, nhất thời trong phòng hỗn loạn cả lên.
Lâm Tử Nghiên cũng sợ hãi. Lại Bộ thượng thư rất thân thiết với cha y, nếu ngài ấy biết y tới câu lan viện thì kiểu gì cha y cũng biết.
Y nhân lúc hỗn loạn chạy vội ra ngoài. Có lẽ là do hơi rượu bốc lên mà mơ mơ màng màng đẩy cửa căn phòng nọ.
Lâm Tử Nghiên nhìn hai người đứng bên cửa sổ, ngẩn người, chuẩn bị mở cửa chạy tiếp, “Thứ lỗi, ta… Ta đi nhầm.”
“Từ từ,” Triệu Phụng vội vàng chạy tới ngăn người lại, “Huynh đệ của ta đang tìm ngươi đó, ngươi có thấy hắn không?”
Lâm Tử Nghiên lắc đầu.
Triệu Phụng nói: “Đi, ta mang ngươi đi tìm hắn.”
Lâm Tử Nghiên: “…” Ta tìm hắn làm gì?
Triệu Phụng kéo người đi, còn không quên dặn Ninh Chi Vân bên cửa sổ: “Đi nhanh đi kẻo lát nữa bị người phát hiện.”
Ninh Chi Vân: “… Ừ.”
Giang Tự Hành cơ hồ lật hết ngói nhà trong Bằng Lan Các rồi mà vẫn không thấy bóng dáng người cần tìm đâu, thế mà lại trông thấy Hà Trung Quân bị cha hắn véo tai lôi đi trong đám đông ồn ào.
Hắn trong lòng vừa động, đang muốn đuổi theo thì bị Triệu Phụng gọi lại, “A Tự!”
Triệu Phụng đi tới, cười nói: “Ta mang người đến cho ngươi.”
Giang Tự Hành nhìn ra sau lưng hắn, hỏi: “Người đâu?”
“Không phải ở phía sau…” Hắn quay đầu, phía sau làm gì có người nào, “Ô? Người đâu?”
Giang Tự Hành lạnh mặt nhìn hắn.
“Cũng… Cũng không sao, dễ tìm thôi.” Triệu Phụng muốn kéo lại mặt mũi. “Nãy ta có hỏi qua, y nói tên y là Vương Phú Quý, nhà bán thịt heo ở thành Đông.”
– —–oOo——