Mảnh đất Diêu thành tuy không quá sầm uất nhưng nó lại là nơi chứa nhiều điều bí ẩn, đặc biệt mỗi khi nhắc đến Diêu thành sẽ nhớ đến Ôn gia.
Gia tộc Ôn thị nhiều đời nắm quyền làm chủ mạch kinh tế của Diêu thành, nói đúng hơn là trung tâm hay phía Bắc Diêu thành. Nhà họ Ôn có ba người con, hai trai một gái, nhưng một trong hai người con trai lại là đứa con ngoài giá thú của Ôn đổng.
Mười sáu năm trước, lúc Ôn phu nhân mang thai đại thiếu gia, vì quá khó chịu với dục hỏa của bản thân nên Ông Tiến Hòa đã ra ngoài ăn vụng, cứ nghĩ người đàn bà đó sẽ không thể nào uy hiếp được ông ta, nhưng vài tháng sau bà ấy lại thông báo rằng đã có thai, lúc đó Ôn Tiến Hòa vẫn không tin, vì dù sao Từ Tinh cũng là hạng gái làng chơi, làm sao biết được đứa nhỏ đó có phải con của ông ta hay không.
Vài ngày sau, Ôn Tiến Hòa đã đưa một số tiền lớn đến nhà của Từ Tinh, nói với bà ta là hãy phá thai đi, nếu không thì đừng nói là đứa nhỏ, ngay cả bản thân bà ta cũng không sống nổi.
Nhưng Từ Tinh làm sao có thể bỏ qua một món hời như vậy, thứ bà ta muốn cũng không phải là số tiền vặt vãnh này, mà là địa vị chủ mẫu của Ôn gia, nên cho dù đã nhận tiền của Ôn Tiến Hòa nhưng bà ta vẫn âm thầm giữ lại đứa bé, rồi sinh ra anh, bà ấy đặt tên cho anh là Ôn Tề.
Nuôi nấng anh mười bảy năm, bây giờ bà ta có thể lợi dụng anh để đạt được mưu cầu của bản thân. Từ Tinh đã đưa Ôn Tề về Ôn gia nhận tổ quy tông, cho dù đã xét nghiệm DNA rồi, cũng đã xác nhận Ôn Tề là con trai của mình, dù đã nhận anh rồi nhưng sống trong Ôn gia đầy thâm hiểm, cuộc sống của anh không khác gì một con chó cả.
Ôn Tiến Hòa dù biết anh là con trai ruột của mình, nhưng ông ấy vẫn không để ý đến anh, mỗi ngày ông ấy đều lặp đi lặp lại một câu nói:
– Cho dù cậu là con trai ruột của tôi, nhưng ở đây là Ôn gia, nhưng đứa con của Ôn gia đều chảy dòng máu quyền quý, gia mẫu của Ôn gia là Vương gia cao quý, không phải loại gái điếm như Từ Tinh.
Mỗi ngày anh đều phải làm việc vô cùng cật lực, cũng vì anh làm việc, nên anh mới có thể đi học. Dù không nhận được sự ưu ái của cha, nhưng Ôn Tề từ sớm đã bộc lộ được sự thông minh của mình, mặc dù đại thiếu gia cũng không phải phế vật, nhưng mà so với Ôn Tề thì vẫn thua một bậc.
Năm Ôn Tề mười chín tuổi, chủ mẫu Ôn gia qua đời, Từ Tinh biết tin liền tìm đến con trai, vừa gặp đã nói:
– Ôn Tề, con có tiền không? Cho mẹ một ít, mẹ thật sự không chịu nổi cảnh này nữa rồi.
Ôn Tề cười nhạt, người mẹ của anh hai năm qua không thấy tung tích, sau khi biết chủ mẫu của Ôn gia vừa mất liền xuất hiện, thật sự quá buồn cười rồi. Cuộc sống của anh hai năm qua khổ sở như vậy, bà ấy hoàn toàn không biết, trong mắt của bà ấy thì anh chỉ đơn giản là một công cụ giúp bà ấy kiếm tiền.
– Con không có tiền.
– Mẹ biết con có tiền mà, Ôn Tề, con là con ruột của mẹ, mẹ nuôi con mười bảy năm, bây giờ cũng đã đến lúc con báo đáp mẹ.
Ôn Tề nhìn hai bàn tay đầy vết chai sạn của mình, ai nói sống trong gia đình quyền thế là sung sướng? Việc mà anh phải làm còn hạ tiện hơn cả người làm, địa vị của anh trong Ôn gia còn thua một con chó trông nhà.
– Mẹ nghĩ con ở đây sung sướng lắm sao? Mẹ có thật sự xem con là con trai của mẹ hay không?
Từ Tinh sau khi nói chuyện với anh nhưng chẳng có chút lợi lộc nào liền trở mặt, còn nói chắc chắn sẽ khiến anh hối hận.
Một năm sau, anh cũng đã hai mươi tuổi, hôm nay lại là sanh thần của Ôn Tiến Hòa, trên dưới hơn ba mươi người, Từ Tinh liền trà trộn vào đám đông và đi vào, bên cạnh đó thì ông ta đã cho người bắt nhốt Ôn Tề lại, còn bà ta thì âm thầm hạ độc vào các món ăn của bữa tiệc.
Trước khi ra tay thì bà ta vẫn niệm tình cũ với Ôn Tiến Hòa mà tiễn ông ta một đoạn.
– Ôn Tiến Hòa, nếu ông đã bất nhân thì đừng trách tôi bất nghĩa.
– Từ Tinh, tiện nhân này sao lại ở đây?
Từ Tinh cười lớn một tiếng, lão già ngoan cố, sắp chết đến nơi còn ở đó mạnh miệng mắng bà ta là tiện nhân. Từ Tinh nhìn lão ta, nói:
– Ôn Tiến Hòa, ông cứ chống mắt lên mà xem, con trai chúng ta sẽ nghịch chuyển càn khôn thế nào.
Sau đó, trước lúc mọi người phát giác thì bà ta đã vơ vét lấy một số tiền không nhỏ rồi bỏ trốn cùng tình lang.
Sau khi xong chuyện thì Từ Tinh cũng cho người báo cảnh sát và thả Ôn Tề ra, nếu đứa con trai này của bà ta đã không hướng đến bà ấy thì cho dù có hi sinh anh, bà ta cũng không nương từ.
Đến cuối cùng, trên dưới Ôn gia ba mươi mạng người đều không ai thoát khỏi quỷ môn quan.