Ôn Tề bật dậy, giấc mơ thảm kịch này vẫn luôn quấn lấy tâm trí anh. Mười năm, đã mười năm rồi mà nó vẫn không buông tha cho anh, mỗi giấc ngủ của anh đều nơm nớp lo sợ không yên, chẳng những thế mà cứ hễ nhắm mắt lại là lại xuất hiện gương mặt của Từ Tinh, bà ấy vẫn không ngừng oan thán anh, nói anh không hề biết quý trọng mẹ mình, còn mắng anh là tên đại nghịch bất đạo.
Trái lại, mỗi lần nhìn thấy Ôn Tiến Hòa thì ông ấy vẫn luôn xin lỗi anh, ông ấy nói trước kia là do ông ấy có danh nhưng không có thực, Ôn gia vẫn luôn chịu sự khống chế của Vương gia, nên cho dù ông ấy rất thương con vẫn không thể nào thể hiện ra mặt. Vốn dĩ chuyện đối đãi bạc bẽo với anh là chủ ý của ông ta, nhưng cũng là muốn bảo vệ anh, ông ấy sợ anh sẽ bị cuống vào vòng xoay tranh quyền đoạt lợi của Ôn gia, mà với gia thế bên mẹ thì anh hoàn toàn không có cơ hội đó.
Nhưng bây giờ chuyện cũng đã qua mười năm rồi, hiện tại anh cũng đã gia chủ của Ôn gia, năm đó anh là người còn sống sót duy nhất của Ôn thị, dù ai ai cũng nghĩ anh chính là người hạ độc, nhưng do không có bằng chứng, cũng không phát hiện được gì nên anh đã thoát khỏi viện tình nghi. Nhưng cho dù anh thoát khỏi vòng lao lý, nhưng mà miệng đời làm sao buông tha cho anh được, hằng ngày, hằng tháng, hằng năm đều có người nói ra nói vào. Nói anh là kẻ lòng lang dạ sói, nói Ôn gia ngu ngốc nuôi ong tay áo, nói anh vong ơn bội nghĩa,… Tất cả những lời mắng chửi anh đều nhận đủ rồi.
Tiếng chuông điện thoại của anh vang lên, là Đinh Phú – Thiếu gia nhà họ Đinh, là bạn thân của anh.
Nhưng mới sáng sớm cậu ta gọi anh làm gì chứ?
– Nói.
– [Ơ này, cái tên Ôn Tề này sao lại lạnh lùng như thế chứ? Hôm nay là sinh thần của cậu, cậu có muốn đến quán bar với tôi không?]
Ôn Tề nhìn vào lịch trên điện thoại, anh cũng giật mình, hôm nay đã là sinh nhật lần thứ ba mươi của anh, cũng tròn mười ba năm mẹ anh đưa anh đến Ôn gia làm một con chó, thật nực cười.
– Tôi bận.
– [Đến đây đi, có hàng ngon cho cậu này, đảm bảo là tuyệt sắc thiên hương]
Ôn Tề lạnh nhạt tắt máy. Ban đầu anh còn định sẽ đến Ôn thị để tiếp tục xử lý công việc, nhưng Tích Hiệu và Vera hoàn toàn không cho anh làm nữa, dù bình thường bọn họ đều rất sợ Ôn Tề, nhưng một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày, thì anh đã làm hơn thế, mỗi năm cũng chỉ có một ngày sinh nhật, họ mới to gan như thế.
– Ôn tổng, hôm nay là sinh thần của ngài, chúng tôi mới…
– Hai người thật sự lớn gan!
Tích Hiệu và Vera cũng bị dọa cho giật mình, nhưng cuối cùng thì Ôn Tề cũng chấp nhận đến quán bar cùng Đinh Phú.
Lúc Đinh Phú nhìn thấy anh thì đã nhiệt tình chào đón, nhưng do hôm nay trùng với ngày Trịnh Mỹ Hy mở tiệc độc thân. Từ đầu đến cuối anh đã chú ý đến cô – Ninh Khiết San.
Đinh Phú cũng nhìn theo tầm mắt, mà gọi Trịnh Mỹ Hy lại, cậu ta nói:
– Mỹ Hy sắp kết hôn rồi, nhan sắc cũng xinh đẹp hơn nhỉ.
– Đinh Phú, ý của anh là bình thường em không xinh đẹp?
– Không, không, không. Ý anh là bây giờ nhìn em nhuận sắc hơn.
Trịnh Mỹ Hy cười hài lòng, nhưng sau đó thì Đinh Phú cũng đi vào chuyện chính, đó là Ninh Khiết San.
Mặc kệ nhưng người khác đang nhiệt tình nhảy nhót, chỉ có cô là an tĩnh ngồi đó, nhưng vẻ mặt của cô không phải là ghét bỏ, chỉ là cô không thích ồn ào nên ngồi một góc. Sự tĩnh lặng này của Ninh Khiết San hoàn toàn thu hút sự chú ý của Ôn Tề.
– Cô ấy sao? Thiên kim tiểu thư nhà họ Ninh, ở Bắc Diêu thành thì họ không có tiếng tăm, nhưng ở Nam và Đông Siêu thành thì có ai so bì được Ninh gia?
Ninh Khiết San là tiểu thư Ninh gia, mặc dù trung tâm của Diêu Thành là phía Bắc thì Ninh gia chẳng có chút tiếng nói nào, nhưng ở phía Nam và Đông Diêu Thành thì chẳng có gia tộc nào qua mặt được Ninh gia. Do Ôn Tề chỉ vừa mới nắm quyền Ôn thị không lâu, nhiều cổ đông vẫn còn không phục, các nhân viên Ôn thị cũng không dốc sức vì anh, nhân cơ hội này anh cũng muốn làm quen với Ninh Khiết San.
Nói xong thì Đinh Phú cũng chỉ chúc mừng tân hôn của cô ấy viên mãn, xong lại ngồi cùng với Ôn Tề, nói:
– Thế nào? Tuyệt thế mỹ nhân của tôi muốn giới thiệu cho cậu thế nào?
Ôn Tề nhíu mày, chuyện này mà cũng đùa được sao? Thử hỏi giữa Ninh gia và Ôn gia thì họ có để anh vào mắt hay sao? Đừng nói là Ôn gia bề thế ra sao, cho dù anh có là tổng thống thì cũng Ninh gia cũng chẳng để vào mắt.
Nhìn sắc mặt của Ôn Tề thì Đinh Phú lại khoác vai của anh, nói:
– Này Ôn Tề, có thích không? Tôi bày kế giúp cậu chiếm được trái tim của mỹ nhân.
– Cậu có cách?
Đinh Phú nháy mắt. Xong lại gọi đến một cô gái ở trong đám bạn của Trịnh Mỹ Hy, đưa cho cô ta một ít tiền cộng với một viên thuốc, nói:
– Làm tốt chuyện này đi bé cưng, anh sẽ thưởng lớn cho em.
Nghe giọng nói dụ hoặc hiển nhiên là nữ nhân kia lập tức đồng ý, sau đó anh lại nói với Ôn Tề:
– Này cậu bạn, lên phòng chờ mỹ nhân đến tận cửa đi.