Trịnh Mỹ Hy ở lại chơi thêm một lúc thì cũng xin phép về nhà để chuẩn bị đổi ca với chồng của cô ấy.
Lúc này Ninh Khiết San cứ nghĩ là chẳng ai có thể ngăn cách cô với tổng tài giường lớn nữa rồi, vừa định nhào đến thì Vera đã đẩy cửa xông vào, kéo kéo tay cô, nói:
– Phu nhân, tôi tới đây.
Lúc này thì Ninh Khiết San thật sự chỉ muốn liệm đi, hỡi ơi, tại sao những chuyện này lại giáng lên đầu của cô vậy chứ. Những con người này đúng là phiền muốn chết, bất lực nên cô cũng đành phải ngồi lại để nghe Vera luyên thuyên thêm một lúc, mãi cho đến đi Vera mỏi mồm thì cô ấy mới xin phép về nghỉ ngơi.
Cứ ngỡ cái tai của Ninh Khiết San đã được yên bình rồi… Thì đúng là yên bình thật, yên bình được năm phút. Cô vừa nhắm mắt định là sẽ đi thẳng vào mộng đẹp, nhưng điện thoại của cô lại vang lên tiếng tin nhắn, cầm điện thoại lên xem thì ra là Vera nói mỏi mồm quá nên đổi sang cào phím, Ninh Khiết San thật sự bị phiền muốn chết rồi, cái quái gì vậy hả trời, tại sao Vera lại hành hạ cô như vậy chứ?
Sau đó thì cô cũng tắt thông báo rồi ném sang một bên, mặc kệ mọi người đang điên cuồng gọi vào máy cô, nhưng cô vẫn một lòng một dạ với giấc ngủ thân yêu của mình.
[…]
Buổi chiều, Ôn Tề đi làm về nhà thì cũng có hỏi về cô, nhưng những người làm trong nhà lại trả lời từ sáng đến giờ phu nhân vẫn ở trong phòng không xuống nhà, đến ăn trưa thì cũng không ăn. Vốn dĩ Ôn Tề còn tưởng cô đã hối hận rồi nên mới giở chiêu tuyệt thực ở đây, anh liền tức tốc chạy lên phòng của mình, mở cửa ra thì chỉ thấy vợ mình đang ngủ rất ngon lành.
Anh liền dịu dàng hôn nhẹ lên trán của cô, lúc này Ninh Khiết San cũng chậm chạp mở mắt, nhìn thấy chồng mình đã về rồi liền từ từ ngồi dậy, Ôn Tề cũng nhẹ nhàng đỡ lấy cô, nói:
– Em ngủ từ sáng đến giờ sao?
– Em nào có ngủ được gì, anh vừa rời đi là Vera tra tấn em một lượt, sau Vera lại là Mỹ Hy cũng đến luyên thuyên, Mỹ Hy vừa qua thì Vera lại đến, anh xem cô ấy còn tra tấn điện thoại của em nữa nè.
Ôn Tề nhìn lịch sử gọi điện và nhắn tin của cô liền bị dọa cho bật ngửa, vốn dĩ Vera đâu phải người nói nhiều như vậy? Hay là do anh vẫn chưa hiểu hết con người thật của Vera nên mới nghĩ cô ấy trầm tính, ít nói.
Nhưng không đúng, rõ ràng theo lý lịch thì Vera là cung Ma Kết, mà cũng Ma Kết nổi tiếng trầm lặng, ít nói. Thì đương nhiên thì Vera cũng phải giống thế… Hay là con Ma Kết này là Ma Kết this?
Nhưng những gì mà được anh nhìn thấy thì đúng là Vera vẫn còn là một ẩn số với anh, người con gái này đúng là cũng thú vị đó chứ. Bảo sao từ chiều đến giờ Tích Hiệu cứ nói với anh đừng để Vera ở bên cạnh phu nhân, nếu không thì hai người họ chẳng những hòa nhập mà là hòa tan vào nhau luôn ấy chứ.
Nghĩ đến đây bất chợt Ôn Tề lại thấy buồn cười, nhìn thấy anh đang cố gắng nhịn cười thì cô liền nhíu mày, nói:
– Gì vậy? Sao anh lại cười? Thấy em cực khổ như vậy anh thích lắm đúng không?
– Nào có, chỉ là anh thấy em là một nhân tài đó chứ.
– Ý anh là gì?
Lúc này Ôn Tề mới nói, Vera ở bên cạnh anh đã gần mười năm, nhưng lúc nào cô ấy cũng tỏ ra sự trầm tĩnh, quyết thắng, hoàn toàn không giống với Vera mà cô diễn tả. Nhưng sau khi ở bên cô chỉ mới có một, hai ngày thì bản chất thật sự của cô ấy được bộc lộ rồi, thì chẳng phải vợ anh chính là nhân tố bí ẩn đó sao? Có thể kéo một người ra khỏi vỏ bọc của mình.
Bất chợt Ninh Khiết San lại nhìn anh, người cô muốn kéo ra khỏi vỏ bọc không phải Vera, mà chính là Ôn Tề.
– Ôn Tề, hôm nay anh có việc gì làm không?
– Hôm nay anh rảnh, bé muốn đi đâu à?
– Em muốn đi xem phim.
Ôn Tề hiển nhiên là đồng ý, nhưng với một điều kiện là cô phải xuống nhà ăn tối, sau đó thì anh mới đưa cô đi xem phim. Không nhắc thì thôi, nhắc đến thì cô lại thấy đói bụng, tất cả cũng tại Trịnh Mỹ Hy bà Vera, tại hai người họ cứ lãi nhãi với cô nên cô mới ngủ quên ăn.
Lúc này Ôn Tề đưa Ninh Khiết San xuống nhà, nhìn thấy phu nhân thì Vera lập tức muốn nói gì đó, nhưng đã bị Ôn Tề trừng mắt nhìn, cô ấy cũng biết thân biết phận mà im miệng. Sau đó thì cũng để cô ăn hết bữa tối, lúc này Ôn Tề mới gọi Tích Hiệu đến, nói:
– Cậu đặt cho tôi hai vé xem phim.
– Ôn tổng… Anh muốn xem phim?
– Cậu ngạc nhiên cái gì? Tôi không được xem phim chiếu rạp hay sao?
Tích Hiệu liền nhanh chóng lắc đầu, thật ra thì không phải ngạc nhiên… Mà là quá ngạc nhiên!
Từ trước đến giờ thì đây là lần đầu hai người họ nghe thấy Ôn Tề muốn đi xem. phim, chứ trước kia thì anh toàn nói phim là thứ vô bổ, không thực tế, kĩ xảo cũng chưa chắc qua mắt được người xem, xem cũng chỉ phí tiền. Nhưng bây giờ có ai đó lại vì chiều vợ mà tự vả vào mặt mình một cái cực mạnh, đúng là nghiệp không phải không quật, mà là đang đợi thời cơ để quật thôi.
– Vây… Phu nhân, cô muốn xem phim gì?
– Phim gì gần suất chiếu nhất thì chọn đi.
Lúc này thì Tích Hiệu cũng nhìn vào điện thoại, sau đó thì nói:
– Có Căn nhà ma…
Vừa nói đến đây thì Tích Hiệu lại nhìn sang sắc mặt của Ôn Tề, anh đang nhíu mày lại, trông cực kì khó chịu, Tích Hiệu liền nuốt một ngụm khí lạnh, nhìn sang Ninh Khiết San cười nói:
– À thôi, tình yêu là cầu vồng nhé? Suất chiếu tiếp theo là một tiếng nữa, vẫn dư dả thời gian cho phu nhân chuẩn bị.
Ninh Khiết San liền gật đầu, sau đó thì vợ chồng họ cũng ngồi lại với nhau để dùng bữa như chưa có chuyện gì xảy ra, Tích Hiệu cũng đưa tay lau mồ hôi.
“Thật may quá đi”