Đợi khi Ninh Khiết San ăn xong bữa tối thì cô cũng quay về phòng để chuẩn cho buổi tối đi chơi, nhưng mà lúc cô đi vào phòng thì lại thấy có chút không ổn, đi vào nhà vệ sinh mới cô mới thở dài.
Bà dì của cô lại đến rồi, đúng là phiền muốn chết đi được.
Trong khi cô đang rầu rĩ thì Ôn Tề cũng đi vào, anh nhìn thấy vẻ mặt ủ dột của cô cũng bắt đầu khó hiểu, anh ngồi lại bên cạnh cô, hỏi:
– Em sao vậy?
– Em… Bà dì của em đến rồi.
Ôn Tề vốn cũng không hiểu, nhưng anh lại không muốn để cho cô thấy khó chịu, anh thật sự thấy bây giờ sắc mặt của cô không được tốt cho lắm. Nhưng thử hỏi tính cách tò mò của anh thì làm sao có thể bỏ qua được nó là gì, ngôn ngữ của con gái thật sự quá là khó hiểu. Anh đi ta ngoài, thấy Vera đang cầm một ly nước cam, chắc là đưa đến cho cô, anh liền kéo cô ta lại, nói:
– Vera… Tôi hỏi một chút.
– Ôn tổng, tôi còn phải đưa nước cho phu nhân. Anh muốn hỏi gì thì đi hỏi cái tên nhân trừ ấy, đừng tìm tôi!
Anh liền nghuệch mặt ra, chỉ mới ở bên cạnh của Ninh Khiết San có mấy ngày mà hình như hai người họ rất thân thiết nếu như không phải đang ở Ôn gia thì anh còn nghĩ Vera là người của Ninh gia phái đến để canh trừng anh, nếu không phải là đồng hành cùng nhau gần mười năm thì anh sẽ nghĩ Vera là tai mắt mà Ninh gia đã cài vào bên cạnh anh đấy.
– Này! Cô là người của ai vậy hả?
– Ôn tổng, rõ ràng từ đầu anh bảo tôi là đi theo phu nhân. Tôi cũng đã ngoan ngoãn đi theo phu nhân, làm thân với phu nhân, bây giờ anh lại hỏi tôi là người của ai? Anh bị ngáo à?
Ôn Tề thật sự hết nói nổi Vera rồi, bây giờ thì có Ninh Khiết San chống lưng nên cũng không thèm để anh vào mắt chứ gì, đúng là chủ nào tớ nấy.
– Vera, tôi hỏi cô… “Bà dì” là sao?
– Hả? Bà dì của phu nhân đến rồi?
Ngay lúc này Vera liền định đưa nước cam cho anh, nhưng nghĩ nghĩ một chút liền cầm lại ly nước cam rồi đi xuống dưới, vẫn bỏ anh lại ngây ngốc ở đó một mình, điều này khiến cho anh càng khó hiểu hơn, rốt cuộc thì hai người này đã ủ mưu cái gì chứ?
Bất chợt lúc này Vera lại đi lên, trên tay không còn là ly nước cam nữa mà là một ly nước đường đỏ nóng, bên cạnh còn có thêm một túi chườm, cô ấy vốn dĩ muốn đưa tận tay đến cho phu nhân. Nhưng khi liếc nhìn người đàn ông ngu ngốc này vẫn đứng ở đó ngơ ngác liền ghét bỏ, sau đó thì cô ấy liền đưa cho anh, nói:
– Chắc bây giờ phi nhân đang rất khó chịu, Ôn Tổng anh là chồng của cô ấy thì nên để tâm đến cô ấy một chút. Đây là nước đường đỏ, anh đưa cho cô ấy uống, đây là túi chườm bụng, còn đây là chocolate, khi nào cô ấy thấy khó chịu thì cứ đưa cho cô ấy ăn.
– Nhưng mà… Cô ấy bị gì vậy?
– Cô ấy đến tháng.
Lúc này Ôn Tề cũng chỉ gật gù, hóa ra bà dì chính là đến tháng, mà anh cũng có vài kỉ niệm khi nữ nhân đến tháng đấy chứ. Nhớ lúc bình thường Vera vẫn luôn trầm ổn, nhưng mà khi cô ấy đến tháng thì vô cùng khó ở, nói ra câu nào là gay gắt câu đó, hoàn toàn không hiền dịu như ngày thường.
Bây giờ nhìn lại thì cũng có khả năng đó lắm chứ.
Ôn Tề đưa những thứ mà Vera đã chuẩn bị đi vào trong phòng, liền thấy cô đau đến mức quằn quại ở đó khiến anh cũng thấy lo lắng, anh cũng không thể nào hiểu được cảm giác của cô bây giờ, Ôn Tề liền dịu dàng lấy túi chườm đặt lên bụng của cô. Ninh Khiết San đưa mắt nhìn anh, sau đó lại hỏi:
– Anh đi đâu vậy?
– Anh nói với Vera là bà dì em đến, cô ấy đã chuẩn bị những thứ này… San San, em có ổn không?
Lúc này Vera đứng ở ngoài chỉ muốn liệm đi, vốn dĩ cô ấy định sẽ cho Ôn Tề một cơ hội lấy lòng phu nhân, cuối cùng cái tên đàn ông này lại thật thà đến mức ngu ngốc như vậy, đúng là… Hết nói nổi người này.
Còn Ninh Khiết San thì chỉ nhìn anh, sau đó thì lại có chút buồn cười, đến cả cô cũng nhìn ra được thành ý to lớn của Vera, bây giờ thì anh cũng đã nói thật với cô, đúng là nam nhân ngốc mà.
– Vậy vé xem phim hôm nay…
– Anh có thể hủy, khi nào em khỏe thì chúng ta đi xem.
– Không sao mà, em rất muốn xem.
– Nhưng em…
Ninh Khiết San liền luôn miệng nói không sao, bây giờ anh đi ra ngoài để cô chuẩn bị một chút, sau đó thì họ sẽ đi xem phim.
Lúc này Vera mới dúi vào tay của Ôn Tề một cái gì đó rất mền, anh đưa mắt nhìn cô ấy, sau đó lại hỏi:
– Cái gì vậy?
– Thứ phu nhân sẽ cần, anh nên giữ lại đi, chút nữa thì đưa cho phu nhân.
Một cái gì đó được được để túi đen, nhưng đây là thứ cô cần thì anh sẽ mang theo vậy. Ninh Khiết San sau khi chuẩn bị xong cũng bước ra, nhìn thấy cô thì anh cũng đã lo lắng, bước đến dìu cô, nói:
– Em không sao chứ? Anh thấy sắc mặt của em không được tốt lắm.
– Em không sao, thật đấy…