Khi biết hai người họ bị nhìn thì Ninh Khiết San liền lập tức đẩy anh ra, còn nói anh ấu trĩ, vô sỉ không biết kiềm chế, nhưng sau đó thì cô cũng bỏ đi vào phòng không thèm nói chuyện với anh nữa. Ôn Tề nhìn theo cũng chỉ mĩm cười không nói gì, xong thì anh cũng đi vào thư phòng để chuẩn bị thêm tư liệu cho cô.
Bỏ lại hai cẩu độc thân ở dưới nhà há hốc không biết nên làm gì, Tích Hiệu và Vera nhìn nhau, rồi trong đầu lại nghi hoặc không biết là nên nói gì với nhau, cuối cùng thì cũng chỉ cúi mặt ăn cho xong phần của mình rồi tiếp tục đi làm việc.
Ninh Khiết San ở trong phòng mà cứ suy nghĩ lung tung, bất chợt cô lại nhận được một tin nhắn, xem tên người gửi chính là anh họ của cô – Thẩm Thụy Du.
[Thụy Du]: San San, nghe dì Nghi nói em kết hôn rồi? Thật sao?
[Khiết San]: Thật sự là em kết hôn… Nhưng mà…
[Thụy Du]: Nhưng mà cái gì? Chẳng lẽ chồng em không đối xử tốt với em?
[Khiết San]: Không có… Anh ấy rất tốt, nhưng mà… Người này không phải là người em hay nhắc đến với anh, anh ấy không phải họ Doãn, anh ấy… Họ Ôn.
Thẩm Thụy Du đọc những dòng tin nhắn này liền không thể chần chừ thêm mà ngay lập tức gọi điện cho cô. Ninh Khiết San ban đầu cũng rất lúng túng, khó xử, không biết nên làm gì bây giờ nữa, nhưng rồi cuối cùng thì cô cũng nhận máy.
– Anh Thụy Du, em nghe ạ.
– [San San…Chuyện của em là sao vậy? Mới mấy tháng trước em còn nói là em yêu Doãn cái gì đó, sao đột nhiên bây giờ lại nói là em kết hôn rồi, lại không phải họ Doãn…Mà họ Ôn ở Diêu thành không nhiều, chỉ để dì Nghi chấp nhận làm rể Ninh gia thì chỉ có…]
– Anh nghĩ đúng rồi đó, anh ấy là Ôn Tề, chủ tịch Ôn thị.
Nghe đến đây Thẩm Thụy Du hoàn toàn hóa đá, anh ấy cũng không hiểu tại sao người dì nhỏ này của anh ấy lại gả Ninh Khiết San cho Ôn Tề, đến anh là người đi du học nhiều năm cũng biết được Ôn Tề vẫn còn gánh trên vai cái tội danh giết cha đoạt tài sản, với một người thanh danh không tốt như Ôn Tề thì làm sao Ninh Tuân và Thẩm Đào Nghi lại đồng ý cho cậu ta làm rể Ninh gia được chứ?
Không những thế mà theo Thẩm Thụy Du biết thì Ninh Khiết San một lòng một dạ yêu cái tên họ Doãn kia, không chỉ vậy mà cho dù đã biết cậu ta là kẻ lăng nhăng, phong hoa, đa tình nhưng Ninh lão gia vẫn luôn dung túng cho cậu ta, ông ấy chỉ hi vọng Ninh Khiết San hạnh phúc chứ không phải một Ninh Khiết San u dột. Bây giờ thì sao đây? Bây giờ thì cô em họ San San của anh lại kết hôn với Ôn Tề?
Rốt cuộc chuyện này là sao chứ?
– [San San? Em thật sự đã gả về Ôn gia sao? Tại sao em không nói với anh, nếu em nói với anh thì anh có thể… Anh có thể…]
– Anh Thụy Du, em biết anh chỉ muốn tốt cho em, anh thương em, nhưng mà sau khoảng mấy tháng ở Ôn gia, em thấy con người của Ôn Tề không phải như những gì mà mọi người thấy… Anh ấy… Anh ấy cũng rất đáng thương.
Thẩm Thụy Du nghe đến đây thì cũng biết em gái của mình đã có tình ý với người họ Ôn kia, nhưng dù sao thì ở Diêu thành thì Ôn Tề thật sự có thanh danh không tốt, cậu ta cũng không muốn để em gái của mình phải gả cho một người như thế. Nhưng mà… Nhưng mà bây giờ ván cũng đã đóng thuyền rồi, cậu ta còn nói gì được nữa chứ.
Cuối cùng thì hai người họ cũng nói thêm vài câu với nhau rồi lại thôi, đợi đến khi Ninh Khiết San tắt máy thì Vera cũng gõ cửa gọi cô. Ninh Khiết San bước ra mở cửa, Vera nhìn cô, xong rồi liền đặt lên tay của cô một sắp tư liệu, nói:
– Phu nhân, đây là tư liệu mà Ôn tổng đã chuẩn bị cho cô, đợi cô đọc xong chỗ này thì có thể vào Ôn thị bắt đầu làm việc rồi.
– Ôn Tề đâu rồi?
– Ôn tổng… Ôn tổng ngài ấy lại ra ngoài rồi.
Ninh Khiết San nhíu mày, vừa mới về nhà mà lại ra ngoài rồi? Rốt cuộc là có chuyện gì quan trọng đến vậy sao?
Vera nhìn thấy ánh mắt lo lắng của phu nhân liền cười thầm trong bụng, xem ra thì trải qua bao nhiêu chuyện Ninh Khiết San cũng đã biết thương xót tấm lòng của Ôn tổng rồi, nhưng mà… Đột nhiên vừa rồi Ôn tổng và Tích Hiệu đi ra ngoài cùng nhau, còn lấm la lấm lét nữa chứ, thật sự mà nói thì Vera cũng không hiểu họ đang có âm mưu gì nữa. Chỉ biết là chắc chắn họ có âm mưu, chỉ là cô ấy thật sự sợ tên cẩu độc thân Tích Hiệu sẽ tiêm nhiễm vào đầu của Ôn tổng những thứ vô bổ.
Hiện tại phu nhân đã có chút tình cảm với Ôn tổng rồi, nếu như mà tên độc thân ngàn năm như Tích Hiệu lại bày mưu tình ái thì chắc mối quan hệ này của hai người họ sẽ tan đàn xé nghé mất thôi.
– Vera! Cô đang nghĩ gì vậy?
– À không có, tôi chỉ đang nghĩ tiếp theo tôi nên đưa cô vào phòng ban nào. Phu nhân, cô có mong ước gì không?
Nhắc đến chuyện đi làm thì Ninh Khiết San liền lập tức gạt bỏ Ôn Tề sang một bên, khoanh tay lại rồi nói:
– Tôi muốn làm ở phòng quản lý nhân sự.
Vera nhìn cô, sau đó lại hỏi tiếp:
– Phu nhân không muốn làm việc bên cạnh Ôn tổng sao? Dù sao thì đi theo Ôn tổng thì cô cũng sẽ học hỏi nhanh hơn.
Ninh Khiết San lắc đầu, cái gì mà đi theo bên cạnh Ôn Tề chứ. Nếu cô thật sự đi theo bên cạnh anh thì chắc cô sẽ là bà hoàng của Ôn thị mất thôi, đừng nói là đi bên cạnh suốt ngày, chỉ cần ở gần anh thôi thì anh sẽ quản cô rất nhiều.
– Tôi đâu có ngu mà làm việc bên anh ta!