Vera nghe đến đây liền thấy phu nhân nhà mình rất đáng yêu, dù sao thì cô cũng là vợ của Ôn Tề, ở bên cạnh Ôn tổng chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Không những thế mà có khi còn được hỗ trợ hết mình từ chồng của mình, đồng thời có thể gia tăng tình cảm của cả hai, thử hỏi như vậy thì có gì không tốt chứ?
Nhưng mà dù sao đây cũng là quyết định của phu nhân, Vera cũng tôn trọng cô vậy.
Đợi khi Ninh Khiết San đi vào phòng thì Vera cũng nhanh tay gọi điện cho Tích Hiệu, cô ấy thật sự lo lắng cho Ôn Tề, nếu như tên cẩu độc thân Tích Hiệu lại bày ra những cái kế hoạch ối dồi ôi thì xem như đoạn tình cảm nhỏ nhoi này của Ôn tổng và phu nhân xem như là tan thành mây khói. Nhưng Vera gọi mãi vẫn không gọi được cho Tích Hiệu, máy của cậu ta luôn báo bận, không chỉ thế mà cậu ta còn tắt máy của cô ấy nữa chứ, đúng là điên thật mà.
Hai cái người này không biết muốn ngược nhau đến bao giờ, rõ ràng là trong lòng của Ôn Tề có hình bóng của Ninh Khiết San, chuyện này không có gì gọi là phải bàn cãi thêm. Nhưng trong lòng của cô thì cũng có hình bóng của Ôn tổng, chỉ là bản thân Ninh Khiết San không muốn thừa nhận mà thôi. Bây giờ thì hay rồi, vừa rồi Vera có nghe thấy Tích Hiệu và Ôn Tề có hẹn gặp ai đó, nếu như không phải sợ phu nhân lo lắng thêm cô đã nói thẳng rồi, nhưng bây giờ thì sao chứ?
Vera thấy có chút không đúng lắm, đi cùng Tích Hiệu thì làm sao có thể không xảy ra chuyện gì chứ? Không được rồi… Chuyện này thật sự không được nữa rồi.
[…]
Còn ở phía của Ôn Tề, sau khi nhận được tin nhắn của Từ Tinh thì anh đã lập tức chạy đi tìm bà ấy, vốn dĩ những năm này bà ấy cùng tên tình nhân khốn kiếp của bà ấy đã chạy đến Ung thành, tại sao lần này đột nhiên lại xuất hiện ở đây, không những thế mà bà ta còn liên tục chạy đến chỗ anh muốn đòi tiền, còn đòi cả danh phận. Khi bà ta biết hiện tại anh đã là chủ của Ôn gia, còn cưới vợ thì bà ta cực kì không vui, thật sự mà nói thì Từ Tinh và Lục gia từ sớm đã có giao hữu với nhau.
Bà ta cũng cực kỳ ưng ý đứa con dâu là Lục Chi Nghiên, vừa ngu ngốc lại ngây thơ, vừa hay có thể để bà ta lợi dụng. Không những thế mà Lục gia cũng âm thầm giúp đỡ bà ta, để bà ta có thể nắm rõ được Ôn gia hiện tại, vừa hay lại có thể khống chế Ôn Tề, từ đó mà ép buộc Ôn Tề làm theo ý bà ta, chỉ cần Từ Tinh có được quyền kiểm soát Ôn gia thì cho dù là Ôn Tề hay Ninh Khiết San hay thậm chí là Ninh gia bà ta tuyệt đối cũng không bỏ qua. Đặc biệt chính là đứa con trai yêu quý nghịch chuyển càn khôn của bà ta – Ôn Tề, cho dù thế nào thì bà ta cũng đã sinh được một đứa con mát lòng mát dạ.
Ôn Tề đến địa điểm mà hai người họ gặp nhau, trước mắt anh chính là người đàn bà tâm cơ Từ Tinh.
Tính ra thì bà ta cũng chung tình lắm chứ, mười năm trước bà ta cùng tiểu tình nhân hai mươi tuổi cùng nhau giết người, cướp tài sản, rồi cùng nhau bỏ trốn. Bây giờ sau mười năm nhưng tình nhân bên cạnh bà ta vẫn là một tiểu thịt tươi hai mươi tuổi, còn nhỏ tuổi hơn con trai của bà ta nữa mới tài, đúng là người đàn bà chung tình.
Ôn Tề bước đến, liếc nhìn tên tiểu thịt tươi kia khiến cho hắn ta cũng phải giật mình, sau đó thì lập tức bảo tên kia cút đi, Tích Hiệu cũng được nghe lệnh mà rời khỏi, trong phòng hiện tại chỉ còn lại bà ta và con trai của mình. Ôn Tề chậm chạp ngồi xuống, nhìn bà ta, nói:
– Giữa chúng ta còn chuyện gì để nói sao? Nếu còn chuyện gì thì nói nhanh lên, tôi không có thời gian ở đây lãng phí thời gian với bà.
Từ Tinh nhìn con trai của mình, rồi cười nhạt nói:
– Tề Tề, con xem con ăn nói kiểu gì vậy. Làm gia chủ Ôn gia mười năm mà con quên mất ai mới là mẹ ruột của con sao?
Nhắc đến từ “Mẹ” làm cho Ôn Tề rung mình, mẹ sao? Từ khi nào mà ba ta lại xem anh là con trai yêu quý của mình rồi? À không đúng… Nói đúng hơn là anh có ba thời điểm bà ấy xem anh là con, một là khi bà ấy biết anh là con trai của Ôn Tiến Hòa, nên đưa anh đến Ôn gia xin tiền. Thứ hai là năm anh mười bảy tuổi, bà ta đưa anh về lại Ôn gia để kiếm chát thêm một chút. Lần thứ ba chính là hôm nay, chính là này anh làm đương chủ của Ôn gia. Chỉ có ba khoảng thời gian này là bà ấy xem anh là con trai mà thôi, còn lại thì… Còn lại thì anh không cảm nhận được.
– Có gì thì nói nhanh, tôi không có thời gian với bà.
– Thôi được rồi, mẹ cũng không muốn vòng vo nữa, con còn tiền… À không, con có mang theo tiền hay không? Cho mẹ một ít, mẹ túng thiếu quá nên là…
Ôn Tề cười nhạt, bà ta đúng là chung tình thật đấy, nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi cái gì, ngoại trừ việc bà ta già hơn thôi.
Năm mười bảy tuổi bà ta gặp anh, cũng hỏi xem anh có tiền không, lúc đó thì anh đã nói anh không có tiền, nhưng bà ta không tin. Sau đó thì bà ta đã giết hại trên dưới Ôn gia cũng là vì tiền. Bây giờ…Bây giờ bà ấy quay lại thì câu cửa miệng cũng là hỏi xem anh có tiền hay không.
Ôn Tề cũng không biết bà ấy có từng xem anh là con trai của bà ấy hay không… Hay chỉ đơn giản là bà ấy xem anh là một cây ATM để rút tiền. Ôn Tề cười nhạt, sau đó liền thì tựa lưng vào ghế, khoanh tay lạnh lùng nhìn bà ta, nói:
– Bà muốn bao nhiêu, lần này là lần cuối tôi chu cấp tiền cho bà, nếu còn tìm tôi, thì tôi sẽ đánh chết cái mạng quèn của bà!