Sau vài ngày thì kết quả giám định người thân cũng đã được đưa về Ôn gia, mặc dù anh là người tất gan dạ nhưng thời khắc trọng đại này anh lại không dám mở nó ra, anh sợ sẽ khiến bản thân thất vọng. Nhưng Ninh Khiết San thì lại muốn biết sự thật nên cô đã giúp anh mở ra.
Nhìn thấy một loạt báo cáo các thứ khiến cho đầu óc của Ninh Khiết San hỗn loạn cực kỳ, nhưng cuối cùng… Dòng chữ “99, 99% cùng huyết thống” đã khiến cho Ninh Khiết San phải khựng lại một giây, sau đó là đưa sang cho anh xem.
Vốn dĩ ngay từ đầu Ôn Tề cũng đã nghĩ đến chuyện này rồi, nhưng anh không nghĩ là nó sẽ đúng như vậy. Không ngờ Lục Chi Nghiên thật sự là đứa con gái út của Ôn gia, nếu như nói về chính thống thì cô ấy mới thật sự là dòng dõi Ôn gia, còn anh bất quá cũng chỉ là một dã chủng bên ngoài mà thôi.
Nhưng Lục Chi Nghiên không nghĩ như vậy, từ khi biết được người mẹ nuôi mình mười mấy năm vì mình và chết thì cô ấy đã cảm thấy cuộc sống này thật sự còn tốt với cô ấy lắm, còn chuyện tìm được gia đình hay không, nó không còn quan trọng nữa… Nhưng không ngờ… Sẽ có một ngày cô ấy lại bất ngờ lại nhận được một thông tin rằng, những năm nay cô ấy đã nhận giặc làm cha, còn có ý định hãm hại anh trai ruột của mình, tin tức này mới khiến cho Lục Chi Nghiên… À không, bây giờ phải gọi là Ôn Nhạc Hoa mới đúng.
Bước đến bài vị tổ tiên nhà họ Ôn, Ôn Nhạc Hoa quỳ xuống, liên tục dập đầu tạ lỗi vì tội bất hiếu, những năm nay cô ấy đã không biết cái gì mặc cho Lục Xán điều khiển, biến mình thành một con cờ trong tay của Lục Xán, không những thế mà còn nhiều cố ý khiến cho anh trai mất mặt, bây giờ quay về đây nhận tổ quy tông đúng là không dám…
Nhưng Ninh Khiết San biết được cha mẹ Ôn ở trên trời linh thiêng, chắc chắn sẽ không trách Ôn Nhạc Hoa đâu, vì họ cũng biết là chuyện bất khả kháng, nhưng cũng may năm đó Lục phu nhân đã ngăn cản Lục Xán trừ khử cô ấy, nếu không thì chắc bây giờ gia đình họ đến chết cũng không biết mặt nhau.
– Ôn Tề… Thật xin lỗi.
Nhưng Ôn Tề cũng không biết bản thân nên đối mặt với sự thật này thế nào nữa, anh đưa đôi mắt cầu cứu nhìn về phía của Ninh Khiết San, nhưng cô cũng chỉ biết nhún vai một cái, dù sao đây cũng là mối quan hệ anh em của họ, cho dù cô là vợ anh thì cũng không tiện xen vào.
Hiển nhiên Ôn Nhạc Hoa biết anh trai khó xử, cô ấy liền nhìn anh, nói:
– Anh đừng lo chúng ta sẽ khó xử… Em đã có dự định rồi, tuần sau em sẽ sang nước ngoài học một khóa hội họa. Nếu như có duyên thì chắc em sẽ làm việc và sinh sống tại đó luôn… Chỉ là, mỗi khi Tết đến hoặc ngày giỗ của cha mẹ, em có thể về không?
Nghe những lời này của Ôn Nhạc Hoa bất giác Ôn Tề lại thấy hình bóng của mình năm đó, lúc anh mới về Ôn gia thì anh cũng từng có những suy nghĩ này, cuối cùng anh còn nhìn thẳng vào mắt cha mình, hỏi ông ấy “Nếu Tết đến thì con có cần chúc Tết đại phu nhân không?”, nhưng câu hỏi đó của anh cho đến nay vẫn không có câu trả lời.
Nhìn cô em gái này, Ôn Tề nhẹ nhàng xoa đầu của cô ấy, nói:
– Em họ Ôn, đây là nhà của em, em muốn về lúc nào cũng được, anh và chị dâu vẫn luôn chào đón em.
Ôn Nhạc Hoa đưa mắt nhìn Ninh Khiết San, sau đó lại nhìn Ôn Tề, đùa:
– Hai anh chị cũng nhanh chóng sinh cho Ôn gia một tiểu bảo bối đi, trong nhà có tiếng trẻ con chạy qua chạy lại mới vui nhà vui cửa.
Ninh Khiết San thì ngượng đến đỏ cả mặt, nhưng cái tên mặt dày vô liêm sỉ nào đó lại vô cùng kiêu hãnh ôm lấy eo của bà xã nhà mình, nói nhỏ:
– Em nghe chưa?
– Nghe gì chứ? Em chẳng nghe gì cả.
Cuối cùng, trải qua bao nhiêu chuyện thì ai cũng về nhà đấy, ân oán cũ hay mới thì đều có pháp trừng trị thích đáng. Ôn Tề cũng không giúp mẹ ruột của mình hay bao che bà ấy, anh đã trực tiếp đem hết mọi bằng chứng phạm tội của bà ta và Lục Xán đưa ra ánh sáng.
Nhưng vì giúp Dục Linh Nhi gỡ bỏ cái danh giết người nên Ôn Tề đã dàn dựng một vụ tự sát cho Lục Xán và nói rằng ông ta sợ tội nên đã tự sát. Còn Từ Tinh, vốn dĩ ai cũng nghĩ bà ta sẽ được phán án chung thân, nhưng vì những chuyện bà ta làm đã quá nghiêm trọng, nên tòa án từng hỏi qua ý kiến của Ôn Tề, Ôn Nhạc Hoa và Dục Nguyệt Nhi… Và cả ba đều mong muốn bà ta bị tử hình.
Có lẽ ai cũng nghĩ đây là một bản án tàn nhẫn, nhưng thật ra đó mới là sự giải thoát cho chính Từ Tinh, có lẽ đây là đoạn tình cảm của cùng của Ôn Tề dành cho mẹ mình.
Cuối cùng, mọi chuyện cũng đã kết thúc rồi, anh cũng cảm thấy nhẹ lòng.