Nhưng sau khi Ôn Nhạc Hoa chuẩn bị rời khỏi Diêu Thành thì Ôn Tề cũng không quên mở một cuộc họp báo, chuẩn bị cho việc đưa Ôn Nhạc Hoa vào gia phả Ôn gia, nhưng đều này lại khiến cho Ôn Nhạc Hoa cảm thấy vừa vui vừa khó xử, dù sao mà nói thì chuyện những năm này cô ấy vẫn luôn theo đuôi Ôn Tề đã là một chuyện khó có thể quên.
Không ngờ ngay hiện tại cô ấy lại biến thành một thành viên trong Ôn gia, còn là em gái của Ôn Tề, nhưng vốn dĩ cô ấy không quan tâm đến danh hiệu hay bất cứ thứ gì của Ôn gia, trải qua nhiều chuyện như thế rồi thì thứ mà Ôn Nhạc Hoa muốn hiện tại chỉ là bình bình an an mà sống thôi. Nhưng cô ấy lại không thể ngờ rằng trước khi mình rời khỏi Ôn gia thì Ôn Tề còn nói:
– Tính ra thì em mới là con cháu chân chính nhà họ Ôn, em là con gái ruột của cha và chủ mẫu Ôn gia, nếu em thích thì anh sẽ…
– Em không ham mê những thứ này, sau này em cũng sẽ không để ý đến nó, vì những thứ mà cha mẹ để lại sớm đã không còn nữa rồi… Những thứ này đều là do anh tự mình làm ra, nên anh và chị dâu hãy sống với nhau cho tốt là được. Nhưng mà… Em hi vọng sau này khi em quay về Diêu Thành thì anh và chị dâu sẽ có một, hai đứa nhỏ.
Ôn Tề nhẹ nhàng cười, thật ra mà nói thì anh cũng không nghĩ đến chuyện này quá nhiều, càng không muốn gượng ép cô sinh con, nếu cô muốn sinh thì cứ sinh, còn nếu không sinh thì thôi, anh cũng chẳng nghĩ nhiều làm gì.
Vài ngày sau Ninh Khiết San và Ôn Tề cũng đưa Ôn Nhạc Hoa đến sân bay để chào tạm biệt cô ấy, đột nhiên vừa nhận lại người thân nhưng hiện tại nhanh chóng xa rời thì đúng là có chút không nỡ, những ngày này mối quan hệ chị dâu – em chồng của Ninh khiết San và Ôn Nhạc Hoa cũng rất tốt, họ còn thường xuyên cùng nhau mua sắm, rồi uống trà chiều, mọi thứ xảy ra trước kia đều giống nhu một giấc mơ, mà giấc mơ này hiện tại sắp phải tỉnh rồi.
Khi Ôn Nhạc Hoa đã vào phòng chuẩn bị bay thì anh cũng đưa Ninh Khiết San quay về nhà, trên đường về thì Ninh Khiết San cũng vô cùng thất thần, cô đang suy nghĩ vài thứ, anh cũng chẳng biết là bây giờ mình nên nói gì nữa. Nhưng bất ngờ lại nhìn quan cảnh xung quanh thì cô lại thấy không quen mắt, chẳng biết đây là nơi nào, nhìn sang anh, liền nói:
– Anh đưa em đi đâu vậy?
– Đưa em lên núi.
– Hả? Lên núi làm gì? Em đâu có nhu cầu leo núi! Ôn Tề, những ngày nay em mệt lắm rồi, anh vẫn còn muốn khiến em mệt chết sao?
Nhưng Ôn Tề không đáp, anh chỉ một mạch chạy thẳng lên sau núi, rồi lại đột ngột dừng lại khiến cho Ninh Khiết San phải giật mình, cô liền đưa mắt không tin nhìn về phía của Ôn Tề, nói:
– Anh muốn làm gì vậy?
Lúc này, Ôn Tề liền lấy trong túi ra một chiếc hộp nhung đổ, nhẹ nhàng mở ra rồi đưa cho cô, Ninh Khiết San bị hành động này của anh làm cho ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì nữa. bất giác cô lại nhìn anh bằng cặp vô cùng khó hiểu, không biết Ôn Tề đang muốn nói gì hay muốn cô hiểu ý gì đây?
– Lúc trước kết hôn vẫn chưa có cầu hôn em, hôm nay anh cầu hôn em cho đủ bài bản.
Ninh Khiết San thật sự phải há hốc, cô chỉ tay về phía hộp nhung, sau đó khóe môi cũng giạt giật hỏi:
– Anh cầu hôn em? Nhưng lại không quỳ? Lại còn đưa em lên núi? Ôn Tề, cái lãng mạn của anh… Em không nghĩ thông được.
Nhưng vốn dĩ Ôn Tề là người nhạt nhẽo, anh cũng từng cố gắng lên mạng học những câu ngôn tình ngọt ngào nhưng hiện tại anh vô cùng căng thẳng nên nhưng câu ngọt ngào liền bị đánh bay rồi. Hiện tại anh chỉ biết nói ra những câu nhạt nhẽo như vậy, hi vọng là không bị ăn đấm.
Cũng may Ninh Khiết San chung sống với anh cũng gần một năm rồi, tính cách của anh thì cô cũng hiểu hết, nên nhìn thấy nét mắt khẩn trương của anh thì cô cũng chỉ cười một cái, vừa nhìn thấy nụ cười vui vẻ trên gương mặt kiều diễm kia liền thấy an lòng.
– Anh thật sự muốn cầu hôn em trên xe sao?
– Anh thấy như vậy thật sự không tồi chút nào.
Sau đó, Ôn Tề cũng bá đạo giữ lấy tay của cô rồi đeo nhẫn vào, hành động bất ngờ của anh khiến cho Ninh Khiết San hoàn toàn cứng họng. nhưng sau đó còn chưa để cô hoàn hồn thì anh đã tháo dây an toàn rồi bá đạo hôn cô.
Lần này Ninh Khiết San cũng dịu dàng đáp trả anh, nhưng đối với một người tham lam như Ôn Tề thì như thế đối với anh không đủ, sau một hồi gặm nhấm cảm thấy không đủ thỏa mãn anh liền nói nhỏ:
– Để xem hôm nay em sẽ sống sót thế nào.
– Anh đang suy nghĩ cái gì trong đầu vậy?
– Anh đang nghĩ cái mà em đang nghĩ!
Nói về việc miệng lưỡi thì cô thật sự không thắng Ôn Tề được. Cô thật sự phục anh rồi!