Chỉ có một vấn đề, cái thứ này dùng ra sao bây giờ, chiếc mặt nạ hắn đang cầm trên tay không hề có bất kì một móc nối hay dây đeo nào để cố định nó lên mặt cả, thuần túy chỉ là một mảnh mặt nạ cứng, cũng không biết được làm từ cái gì nữa, cơ mà chạm vào hắn có cảm giác giống như là đang chạm vào lớp giáp cốt trên cánh tay trái của hắn vậy, khá là kì quặc.
Tiểu Linh thì sau khi thấy Hồ Phi Nguyệt xuất hiện đêm qua thì nói vài câu sau đó cũng biến mất, có gọi cũng không thấy đâu, khiến hắn không khỏi khó xử. Hồ Phi Nguyệt tò mò nhìn cái thứ được Tử Phong cầm trên tay, hỏi:
“Chàng đang cầm cái gì thế?”
“Ồ, không có gì đặc biệt, chỉ là một chiếc mặt nạ mới thôi, thay cho cái cũ.” Tử Phong lơ đãng trả lời.
“Cái cũ vẫn dùng được bình thường mà, sao lại phải thay?”
“Chiếc mặt nạ cũ thực ra là một kiện phòng ngự Huyền khí, nhưng có vẻ như không có tác dụng nhiều lắm, nên phải đổi lấy một thứ tốt hơn mà thôi. Vấn đề ở chỗ, cái thứ này, ta không biết sử dụng nó như thế nào a, đeo lên mặt kiểu gì đây…”
“Ủa vậy chứ bình thường chàng sử dụng Huyền khí như thế nào?”
Tử Phong ngơ ngác: “Còn dùng như thế nào nữa, cứ như vậy mà sử dụng thôi!”
Hồ Phi Nguyệt một bộ dạng cố nén cười, nói: “Ta cũng phải công nhận chiến lực của chàng thật sự rất kinh khủng so với tu vi chân thực đó, dùng Huyền khí mà phát huy chưa đến năm thành uy lực mà đã như thế rồi.”
Nhướn mày, Tử Phong buột miệng: “Năm thành?”
“Huyền khí có thể sử dụng trực tiếp như vũ khí thông thường, nhưng nếu để phát huy đầy đủ uy lực, cần phải tiến hành nhận chủ đối với nó, dùng linh lực bản thân ôn dưỡng, lúc đó mới có thể sử dụng chúng với uy lực cao nhất được, hơn nữa, trong trường hợp người khác cướp mất Huyền khí của mình, nếu đối phương không xóa đi ấn ký tinh thần của chủ nhân thì uy lực của kiện Huyền khí đó sẽ bị giảm đi đáng kể.”
Ách, vụ này…..mới a, Tử Phong đầu đầy mồ hôi thầm nghĩ, thì ra trước đây hắn sử dụng Huyền khí đều như trâu nhai mẫu đơn như vậy hả, có đồ tốt mà không biết dùng, nhưng mà, nhận chủ như thế nào?
Không đợi Tử Phong hỏi, Hồ Phi Nguyệt tiếp tục: “Cách thường thấy để nhận chủ một kiện Huyền khí đó là nhỏ máu lên, sau đó dùng linh lực bản thân truyền vào bên trong Huyền khí, sử dụng tinh huyết của bản thân thì còn tốt hơn nữa, nhưng ít ai làm như vậy, bởi nếu ai làm như vậy thì đại biểu thanh Huyền khí đó sẽ gắn bó với hắn suốt đời, khi Huyền khí bị tổn thương thì bản thân chủ nhân cũng bị hao tổn, bù lại nếu có nguyên liệu, có khả năng luyện khí, chủ nhân có thể tiến hành nâng cao phẩm chất của Huyền khí, nhưng chung quy thì lợi vẫn bé hơn hại, chỉ có luyện khí sư mới hay làm trò này mà thôi, bởi chỉ có họ mới có được năng lực luyện khí.”
Hồ Phi Nguyệt thao thao bất tuyệt một hồi, lúc quay lại nhìn thì thấy Tử Phong đang nằm úp sấp mặt xuống đất không có động tĩnh gì, vội vàng hốt hoảng: “Chàng làm sao vậy??!!”
Ngẩng mặt lên, Tử Phong uể oải nói: “Không có gì, chỉ cảm thấy mình khá là ngu ngốc mà thôi…”
“Cái này đâu phải ai cũng biết đâu, hầu hết võ giả cũng sử dụng chúng giống như chàng mà thôi.” Hồ Phi Nguyệt nhẹ giọng an ủi.
Lắc lắc đầu, Tử Phong không nói gì, hắn đâu có ý như vậy đâu, hắn chỉ đang tự cảm thấy bản thân hơi bị ngáo mà thôi, đã từng đọc biết bao nhiêu là tiểu thuyết yy trên mạng, không ngờ hắn có thể quên được cái mô-tip nhỏ máu nhận chủ quá đỗi quen thuộc này, đúng thật là càng hòa mình vào cuộc sống ở thế giới mới thì hắn càng lúc càng dễ quên đi những thứ cũ.
Cảm khái thì cảm khái thế thôi, chứ biết cách sử dụng thế nào rồi thì Tử Phong cũng không quan tâm đến mấy thứ đó lắm, hắn dùng răng cắn vỡ đầu ngón tay, nhỏ mấy giọt máu lên trên chiếc mặt nạ, nhưng mà hắn còn chưa kịp dùng linh lực để ôn dưỡng nó như những gì Hồ Phi Nguyệt nói thì dị biến đã xảy ra, Chỉ thấy mấy giọt máu hắn nhỏ lên trên chiếc mặt nạ ngay lập tức bị hấp thu, sau đó chiếc mặt nạ đang từ trạng thái cứng rắn bỗng trở nên mềm dẻo, sau đó thì hóa thành một đám chất lỏng, dùng một tốc độ kinh khủng lao thẳng lên mặt Tử Phong, trong chớp mắt đã tràn vào mũi miệng của hắn, sau đó biến mất không để lại vết tích gì.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến cả hai người không kịp phản ứng, đến khi tỉnh lại thì chiếc mặt nạ đã biến mất, hai người nhìn nhau với vẻ nghi hoặc hiện rõ trên mặt.
“Cái quái gì vậy?” Tử Phong hỏi.
“Không biết, nhưng mà chàng đã nhỏ máu nhận chủ rồi, về lí mà nói thì nó đã thuộc sở hữu của chàng rồi, chắc chắn sẽ có một liên kết tinh thần, chàng thử tập trung tinh thần rồi cảm nhận nó xem sao.”
Theo lời Hồ Phi Nguyệt nói, Tử Phong liền tập trung tinh thần, nói là tập trung tinh thần, chứ hắn vừa mới nghĩ đến chiếc mặt nạ, thì trên mặt hắn bỗng xuất hiện một đám chất lỏng màu đen không biết từ đâu chui ra, nhanh chóng bao phủ lấy nửa bên dưới mặt hắn, sau đó biến thành chiếc mặt nạ mà hắn đang tìm kiếm, chỉ khác ở chỗ lúc trước nó có màu trắng, giờ thì chuyển thành màu đen mà thôi.
-Thiên Ma diện (Địa giai hạ phẩm Huyền khí): Huyền giai hạ phẩm Huyền khí, tương thích với huyết mạch Thiên Ma của chủ nhân, cấp bậc tăng lên Địa giai hạ phẩm.
Phòng ngự tráo (bị động): Trạng thái năng lượng 0/100.
Tử Phong đưa tay sờ lên chiếc mặt nạ trên mặt, không khỏi thầm kinh dị, cái thú đồ chơi này thật là thần kì a, lại còn có thể tương thích với huyết mạch Thiên Ma, bảo sao nha đầu Tiểu Linh muốn hắn mua lấy thứ này. Địa giai hạ phẩm Huyền khí, năng lực phòng thủ tuyệt đối là trâu bò a.
Hắn thử điều khiển chiếc mặt nạ này một chút, đúng như những gì hắn nghĩ, cái thứ này cũng giống như hệ thống, điều khiển chỉ là một ý niệm mà thôi, hắn có thể tùy ý sử dụng nó bất kì lúc nào, lúc không cần sử dụng thì nó sẽ hóa thành thứ chất lỏng màu đen kia rồi biến mất, hắn cũng không thèm quan tâm là nó biến mất đi đâu, có thể sử dụng được là được rồi.
Nhìn Tử Phong đeo mặt nạ, Hồ Phi Nguyệt không khỏi trầm trồ: “Tuyệt, nhìn chàng bây giờ trông ngầu hơn trước rất nhiều a, soi gương thử xem.”
Nói đoạn cầm lấy một chiếc gương đồng rồi giơ ra trước mặt hắn, quả đúng như những gì nàng nói, chỉ thay đổi mỗi chiếc mặt nạ mà diện mạo của hắn lúc này có một sự khác biệt lớn. Nếu như trước kia chiếc mặt nạ quỷ tu la của hắn khiến hắn trông khá là đáng sợ, thì hiện tại trông hắn còn……….đáng sợ hơn, mái tóc bạc trắng, đôi mắt sắc lẹm như muốn cắt đứt linh hồn của người đối diện, một bên mắt không có con ngươi, tất cả chỉ là một màu đen kịt, chiếc mặt nạ chỉ che phần mặt bên dưới, thành ra đám phù văn bên mặt trái của hắn bị lộ ra một chút, càng khiến khuôn mặt của hắn đáng sợ hơn.
Tử Phong dở khóc dở cười nhìn khuôn mặt mình trong gương, thế này thì bảo hắn giao tiếp với người khác ra sao đây, mặc dù hắn không thích giao tiếp với người khác, nhưng cũng không thể không bao giờ làm vậy chứ, thôi kệ, đi đến đâu thì hay đến đó.
Bỏ chiếc mặt nạ trên mặt đi, Tử Phong lúc này mới xem xét đến hai chiến lợi phẩm mà hắn có được, tinh huyết Kim Lân Mãng và Tịch Tà Kiếm Pháp. Trước hết, hắn đem những gì mà hắn nhớ được của Tịch Tà Kiếm Pháp ghi lại trên giấy, hắn mặc dù có thể hiểu thứ tiếng của thế giới này, nhưng hắn lại không viết được, không quan hệ, hắn có thể sử dụng ngôn ngữ của hắn kiếp trước mà.
Tịch Tà Kiếm Pháp này chỉ có cái tên là ăn cắp bản quyền của lão đại Kim Dung mà thôi, chứ nội dung thì khắng định là khác, chỉ riêng vụ tu luyện mà vẫn giữ được “tiểu đệ” ở bên dưới là đã đủ khác biệt rồi.
Tịch Tà Kiếm Pháp chỉ có bốn chiêu, có vẻ như là không được đầy đủ, nhưng bốn chiêu là bốn chiêu riêng biệt, có thể sử dụng kết hợp với nhau nhưng có thể sử dụng đơn lẻ nên chỉ có bốn chiêu cũng không có gì là tiếc nuối lắm. Theo như kinh nghiệm của hắn, chỉ cần hắn thử tu luyện vũ kĩ hay bí pháp, hệ thống sẽ tự động nhắc nhở hắn, sau đó thì hắn có hai lựa chọn, tiêu tốn một lượng điểm tích lũy nhất định, hệ thống sẽ “hack” cho hắn ngay lập tức có thể sử dụng nhuần nhuyễn thứ mà hắn muốn học.
Nhưng ngay khi hắn muốn học Tịch Tà Kiếm Pháp, hệ thống lại thông báo khác: “Phát hiện vũ kĩ không đầy đủ, có thể phục chế, phí tổn năm vạn điểm tích lũy, có tiến hành phục chế hay không?”
Sau khi đấu giá thành công tinh huyết của Kim Lân Mãng, hắn chỉ còn lại 10 vạn điểm tích lũy, nháy mắt một cái hệ thống đã đòi tiêu hết một nửa chỗ đó để phục chế một bản vũ kĩ khiến hắn không khỏi đau lòng. Nhưng nghĩ đến việc bản vũ kĩ này có thể để cho hai nhà Mộ Dung – Thẩm gia là siêu cấp gia tộc tranh giành, cấp bậc hẳn là không thấp.
Cắn răng, Tử Phong quyết định tiêu tốn 5 vạn điểm tích lũy để phục chế lại Tịch Tà Kiếm Pháp, đằng nào thì nếu tu luyện được bản đầy đủ của vũ kĩ, chiến lực hắn sẽ tăng lên, lúc đó lo gì mà không kiếm lại được điểm tích lũy.
“Phục chế thành công, nhận được Địa giai thượng phẩm vũ kĩ Trảm nguyệt thất thức!!”
Hệ thống không mất bao lâu để hoàn thành, Tử Phong cũng không thèm quan tâm tới cái tên bị đổi lắm, suy cho cùng thì tên gì cũng được, vẫn tốt hơn cái thứ vũ kĩ “thái giám” kia, khiến hắn mỗi lần nghe tên đều cảm thấy nhức “trứng”.
Trảm nguyệt thất thức, tổng cộng chỉ có bảy chiêu thức, nhưng có thể kết hợp với nhau, thiên biến vạn hóa, thích hợp cho người sử dụng đao kiếm, tuy hắn chưa tu luyện nhưng Địa giai vũ kĩ hẳn uy lực sẽ không nhỏ chút nào.
Hắn tiêu tốn thêm 5000 điểm tích lũy nữa để hệ thống “hack” cho hắn tu luyện vũ kĩ này, phí tổn tu luyện so ra thì vô cùng rẻ, thoáng một cái hắn chỉ còn lại 4 vạn 5 ngàn điểm tích lũy, suýt chút nữa biến thành người nghèo.
Chiến lực của hắn vốn đã vượt cấp tới một mức thái quá, Sư cấp nhất phẩm nhưng có thể chém giết Tướng cấp cửu phẩm giống như giết gà, có thêm vũ kĩ đối với hắn hay không cũng không quá mức quan trọng ở hiện tại, bởi hắn thừa biết kể cả với vũ kĩ, hắn cũng chưa chắc đã là đối thủ của một Vương cấp nhất phẩm, khác biệt về chất là quá lớn.
Món chính của hắn ngày hôm nay đó chính là tinh huyết của Kim Lân Mãng, làm gì thì làm, cứ tăng tu vi lên trước đã. Chém giết đám người của phủ thành chủ đêm qua đã cho Tử Phong một lượng kinh nghiệm cùng chỉ số kha khá, đủ cho hắn lên một level, không biết tinh huyết của Kim Lân Mãng sẽ cho hắn bao nhiêu kinh nghiệm đây, hi vọng là nó đáng giá với những gì hắn đã phải bỏ ra.
-Tên: Tử Phong
Chủng tộc: Bán Thiên Ma (đã thức tỉnh)
Sát thủ level 11
Nhanh nhẹn: 14949
Thể lực: 12896
Lực lượng: 14691
Tinh thần: 7323
Linh lực: 3234