Cảm thấy có chút hơi im ắng, Tử Phong nhìn xung quanh, thấy Hồ Phi Nguyệt đang chăm chú nghiên cứu Tịch Tà Kiếm Pháp mà hắn mới theo trí nhớ sao chép lại bằng thứ ngôn ngữ của thế giới này, không đúng, phải gọi nó là Trảm Nguyệt Thất Thức mới đúng, cơ mà thứ này để về sau hắn đưa cho nàng bản đầy đủ cũng được, giờ thì cứ để nàng nghiên cứu nó thỏa thích đi.
Thôi kệ, thế cũng tốt, đỡ hơn là nàng suốt ngày bám dính lấy hắn, Tử Phong càng ngày càng không có chút tự tin nào với định lực của bản thân nữa. Lấy từ trong không gian giới chỉ ra một chiếc bình ngọc nhỏ xíu, bên trong đựng một chất lỏng màu hoàng kim sền sệt, nhưng mà rất ít, chỉ đủ để rót đầy một chiếc chén nhỏ. Với Thiên Ma nhãn, hắn có thể thấy được năng lượng ẩn chứa trong một chút tinh huyết này kinh người tới mức nào, rất khó dùng từ ngữ để diễn tả, nhưng có lẽ ví dụ trực quan nhất mà hắn có thể nghĩ tới đó là, tầm 2 giọt thứ này thôi cũng tương đương với toàn bộ linh lực có trong người hắn.
Phải biết mặc dù hắn hiện tại chỉ có tu vi Sư cấp tam phẩm và đang là buổi sáng, mất đi tác dụng của Bóng đêm huy hoàng, nhưng chỉ số linh lực của hắn cũng xấp xỉ so với Tướng cấp thông thường, vậy mà chỉ với 2 giọt tinh huyết Kim Lân Mãng đã tương đương, có thể thấy ẩn chứa trong đó là bao nhiêu năng lượng.
Nghĩ đến những gì Hồ Phi Nguyệt đã từng nói về việc tinh huyết của Kim Lân Mãng có dược tính cực kì cuồng bạo, Tử Phong cũng không còn khó hiểu vì sao thứ này lại giống gân gà đến vậy, dược tính cuồng bạo lại cộng thêm năng lượng to lớn, không khác gì đổ thêm dầu vào lửa cả.
Cơ mà mấy thứ này có quan trọng đối với Tử Phong hắn không? Có và không! Không bởi vì hắn không quan tâm tới việc kinh mạch bị nổ bạo nếu sử dụng thứ này, nó cung cấp linh lực, hắn có Tái sinh siêu tốc dựa vào linh lực để hoạt động, chết không được. Có bởi vì hắn phải cân nhắc đến khía cạnh đau đớn bản thân phải gánh chịu khi chịu tổn thương, nhưng nghĩ đến những đau đớn hắn đã phải trải qua từ những cuộc thí nghiệm ở kiếp trước, rồi thì lúc hệ thống cải tạo huyết mạch, chậc, còn cái gì đau đớn hơn ư.
Nhưng mà để cẩn thận, Tử Phong cũng không định nốc hết đống tinh huyết đó vào mồm, hắn không có điên, nhỡ như cơ thể hắn không chịu được rồi nổ bạo thành mấy ngàn mảnh thì hỏng bét, ở đó mà tái sinh.
Hắn cẩn thận tách ra 5 giọt tinh huyết, không chút ngần ngại bỏ vào miệng nuốt xuống, gọi là tinh huyết, nhưng trên thực tế thứ này lại không có chút mùi vị tanh tưởi nào, thậm chí còn hơi có chút ngòn ngọt. Tử Phong không cảm thấy cái gì gọi là dược lực mạnh mẽ cả, có chăng là một chút nóng người mà thôi. Hắn nhanh chóng vận chuyển công pháp Hỗn Độn quyết, nhanh chóng hấp thu dược lực của nó, chỉ một chốc đã hấp thu xong.
Tử Phong lại lấy thêm 5 giọt nữa nuốt xuống, vẫn không có gì lạ xảy ra cả, hấp thu xong hắn liền đánh bạo lấy 20 giọt nuốt xuống, lần này hắn chỉ thấy hơi chút nhức nhối, nhưng cũng chỉ như muỗi chích đối với hắn, căn bản không ảnh hưởng. Thầm mắng Hồ Phi Nguyệt lừa đảo, Tử Phong lấy chỗ tinh huyết còn lại, trực tiếp lấy luôn một phần ba bỏ vào miệng nuốt xuống.
Đúng lúc này, Hồ Phi Nguyệt quay đầu lại nhìn, thấy Tử Phong làm vậy, liền hốt hoảng lao tới, đưa tay giật lấy bình tinh huyết trên tay hắn: “Chàng làm cái gì vậy, dược lực của thứ này rất mạnh đó!!”
“Không có sao, ta thấy nó cũng bình thường thôi, với cả nàng quên rằng ta còn có năng lực tái sinh ư?”
“Chàng không hiểu rồi, cái thứ này dược lực mạnh mẽ, nhưng mà không phải ngay lập tức phát tác, kể cả chàng có năng lực tái sinh thì cũng không nên mạo hiểm thế chứ!” Hồ Phi Nguyệt nhẹ giọng trách cứ.
Tử Phong không cho là đúng, đang lúc định nói lại, mặt hắn bỗng biến sắc, một luồng nhiệt khí bỗng bốc lên từ trong bụng hắn, trong nháy mắt lan ra khắp người hắn, luồng nhiệt khí không ngừng nóng lên, trong thời gian ngắn ngủi vài cái chớp mắt, luồng nhiệt khí biến thành một ngọn lửa nóng bỏng đến mức kinh người, khiến Tử Phong có cảm giác như mình đang bốc cháy.
Gục người xuống, Tử Phong không kìm được mà khẽ rên lên một tiếng, nóng, quá nóng, vô cùng nóng, hắn có thể cảm giác được từng tế bào trong cơ thể đang thiêu đốt ngùn ngụt, sự đau đớn khiến đầu óc hắn có chút quay cuồng.
Há miệng phun ra một ngụm máu, Tử Phong cắn răng chịu đựng, mặc kệ cơn đau đớn kinh khủng đang gặm nhấm tâm trí hắn, liều mạng luyện hóa dược lực mãnh liệt đang tàn phá bên trong cơ thể mình.
Thấy Tử Phong phun máu, Hồ Phi Nguyệt sốt ruột tới mức dậm chân, nhưng nàng biết làm gì bây giờ, nàng có thể truyền linh lực vào cơ thể hắn, đó là thứ duy nhất nàng có thể làm lúc này, nhưng làm vậy với hắn hiện tại có khác gì thêm dầu vào lửa đâu, ngoài đứng nhìn ra thì nàng không còn có thể làm được gì khác cả.
Chịu đựng cơn đau thấu tận tim can, Tử Phong bảo trì tâm trí thanh tỉnh, luyện hóa, luyện hóa, luyện hóa! Hỗn Độn quyết trong mắt Tử Phong khong khác rác rưởi là bao, chỉ là một Hoàng giai hạ phẩm công pháp, tăng trưởng linh lực chậm như rùa bò, nhưng thứ đáng khen ngợi đó là khả năng hồi phục linh lực cùng luyện hóa năng lượng của nó vô cùng tốt, dược lực của tinh huyết Kim Lân Mãng nhanh chóng được luyện hóa, trở thành linh lực tràn vào trong cơ thể hắn, nhưng ngay lập tức biến mất, hóa thành điểm kinh nghiệm.
Con đường tu luyện của Tử Phong khác với thường nhân, võ giả luyện hóa thiên địa linh khí, chuyển thành linh lực, sau đó dùng chỗ linh lực này không ngừng trùng kích kinh mạch cùng đan điền, không ngừng khiến cho chúng trở nên rắn rỏi hơn, rộng lớn hơn để có thể chứa đựng được nhiều linh lực hơn, đột phá cảnh giới ở những cấp độ thấp nôm na cũng chỉ như vậy mà thôi, một võ giả mỗi lúc tu luyện đều có thể mạnh hơn một chút. Còn đối với Tử Phong thì khác, linh lực hắn tu luyện được tất cả đều chuyển thành điểm kinh nghiệm, còn linh lực của hắn không có thay đổi gì, trừ khi hắn lên level hoặc giết ai đó cướp chỉ số, hắn sẽ luôn dậm chân tại chỗ bởi linh lực của hắn không hề tăng trưởng.
Nhìn điểm kinh nghiệm ùn ùn tăng lên, Tử Phong khóe miệng vẫn còn dính máu chưa khô, chợt nhếch lên, có vẻ như dược lực càng mạnh mẽ thì lực trùng kích càng lớn, lượng kinh nghiệm nhận vào càng nhiều, kinh mạch vừa bị tổn thương ngay lập tức đã được chữa trị, không có gì đáng ngại lắm.
Tầm mười phút sau, hắn thở hắt ra một hơi, linh khí thiên địa tự nhiên kéo đến bao bọc lấy cơ thể hắn tạo thành một vòng xoáy linh khí nhỏ, Hồ Phi Nguyệt phất tay lên, không gian xung quanh chợt vặn vẹo một chút, tạm thời ngăn trở động tĩnh bên trong truyền ra ngoài, với tình trạng hiện tại của nàng thì cũng chỉ làm được đến vậy thôi.
Thiên địa linh khí trở lại bình thường, Tử Phong nhúc nhích cơ thể có hơi chút cứng nhắc của mình, hai tay nắm lại kêu lên răng rắc, phun ra một ngụm trọc khí, hắn mỉm cười, quá đã! Một phần ba chỗ tinh huyết, sinh sinh đem hắn từ level 11 một lượt nâng lên level 12, thiếu chút nữa là có thể lên tới level 13, mặc dù chịu đau đớn nhưng với một người thèm khát thực lực như hắn, thế này vẫn chưa ăn nhằm vào đâu cả.
-Tên: Tử Phong
Chủng tộc: Bán Thiên Ma (đã thức tỉnh)
Sát thủ level 12
Nhanh nhẹn: 15349
Thể lực: 13296
Lực lượng: 15091
Tinh thần: 7523
Linh lực: 3374
Hồ Phi Nguyệt thấy hắn vẫn bình yên vô sự, thoáng nhìn ánh mắt điên cuồng của hắn đang nhìn chằm chằm vào bình tinh huyết trên tay nàng. Không chút do dự, Hồ Phi Nguyệt vứt ngay bình tinh huyết vào trong chiếc không gian giới chỉ đeo trên tay mà Tử Phong đưa cho nàng lúc trước, miệng nói: “Không được, chàng có đòi ta cũng không đưa thứ này cho chàng nữa, tăng tu vi lên quá nhanh cũng không tốt, chàng nên tập làm quen với lực lượng mới đi, khi nào cảnh giới ổn định rồi thì ta sẽ trả lại nó cho chàng, nhé?”
Cảm thấy lời nói của mình có chút tư vị giống như dỗ dành trẻ con, Hồ Phi Nguyệt nhanh chóng đổi giọng: “Giờ thì, chàng định làm gì tiếp theo?”
Lau đi vết máu trên miệng, Tử Phong hoạt động chân tay một chút cho khí huyết lưu thông, nghĩ ngợi một chút liền nói: “Rời khỏi đây thôi, không còn việc gì mà ta muốn làm ở đây nữa.”
“Rời khỏi đây đi đâu?” Hồ Phi Nguyệt nhíu mày.
“Về nhà!”
Vừa nói xong, Tử Phong chợt cảm thấy có gì đó là lạ, đưa mắt lên nhìn thì thấy Hồ Phi Nguyệt đang dùng hai tay ôm má, gương mặt kiều diễm đỏ lựng lên như trái táo chín, đang nhẹ giọng lẩm bẩm: “Cái này…..cái này…..phải chăng là con dâu về nhà ra mắt gia đình nhà chồng? Thế này có chút hơi nhanh quá không…..”
Không nghe thấy gì còn đỡ, nhưng thính lực của một võ giả như Tử Phong nhạy bén hơn người thường gấp bao nhiêu lần chứ, hắn nghe xong mà thiếu chút nữa muốn lộn đầu xuống đất, cái quỷ gì thế này, hồ ly tinh này đang nghĩ tới đâu thế.
“Cha mẹ ta chết hết rồi!” Tử Phong nghiến răng rít lên.
Xác thực mà nói thì chỉ có mẹ của “Tử Phong” là đã chết, còn cha hắn là gia chủ Diệp Bắc Phàm thì đã trốn thoát được, cơ mà chắc cũng lành ít dữ nhiều, nhưng kể cả còn sống thì trong mắt hắn cũng có thể coi như chết rồi, sau khi hắn sử dụng nốt một điểm tiến hóa huyết mạch, trở thành Thiên Ma chân chính, tới lúc đó thì có thể nói hắn không còn chút dính líu huyết thống gì tới Diệp gia nữa.
“Ách..” không ngờ tới câu trả lời của Tử Phong, Hồ Phi Nguyệt đơ ra một chút không nói được lời nào.
Mặc kệ nàng ta đang bối rối không biết làm gì, Tử Phong mở cửa sổ căn phòng ra, quay đầu lại nói: “Nàng có định đi cùng không, hay là đứng ở đó..”
———
Hồ Phi Nguyệt trở lại dạng tiểu hồ ly nằm trong ngực hắn, Tử Phong sử dụng Ngụy trang, lặng lẽ bắt đầu tìm đường ra khỏi Thiên Ưng thành, chuyến đi này của hắn tiêu tốn gần mười ngày, nhưng thu hoạch thì vô cùng khả quan, chỉ riêng việc hắn một mạch từ level 7 đề thăng tới level 12, thiếu chút nữa lên level 13 đã là quá tuyệt vời rồi, đó là chưa kể đến thanh Truy Hồn Huyết Kiếm Thiên giai thượng phẩm Huyền khí, một kiện phòng ngự Địa giai hạ phẩm Huyền khí, và không thể thiếu đó là……….một bảo tiêu Vương cấp kiêm siêu cấp đại mỹ nữ lúc nào cũng muốn mê hoặc hắn.
Đi qua quảng trường lớn giữa thành, Tử Phong không khỏi cảm thấy kì lạ, mặc dù buổi sáng sớm hắn có làm loạn lên khi thử uy lực Truy Hồn Huyết Kiếm, nhưng đám đông người đang tập trung ở đây thì là như thế nào vậy. Dụng tâm nghe ngóng, hắn liền dễ dàng nghe thấy một vài tiếng bàn tán
“Ài, không biết bọn họ làm gì nên tội mà lại bị treo lên thế kia.”
“Tên Tu La hôm trước giết người của phủ thành chủ đó ngươi có nhớ không, nghe nói hắn ta đã thành công ám sát Mạc thiếu thành chủ rồi.”
“Trời đất có chuyện như vậy cơ à, ngươi nói có thật không đó?”
“Đương nhiên là thật rồi, ta có một người họ hàng làm lính canh trong nội phủ mà, nghe nói qua điều tra thì phát hiện tên Tu La đó tới Thiên Ưng thành chúng ta cùng với mấy người này, thành chủ đại nhân giận cả chém thớt, không tìm được Tu La thì đem đồng bạn của hắn ra thế thân.”
“Thì ra là vậy, nhưng mà Tu La đại hiệp hành động thật là làm sảng khoái lòng người mà, tên thiếu thành chủ khốn kiếp chó đẻ kia đã chết rồi, con gái lão phu cũng yên tâm rồi.”
“Suỵt, nói nhỏ thôi, để người của phủ thành chủ nghe thấy là chết cả đám đó……”
Nghe xong Tử Phong cũng đã hiểu đại khái, thì ra là lão thành chủ Mạc Thương Lan giận cá chém thớt, không tìm được hắn liền giết vài người cho bõ tức, không biết “đồng bạn” của ta mà mấy tên kia nói tới là ai nhỉ.
Nghi hoặc trong đầu, Tử Phong lơ đãng liếc nhìn vào giữa quảng trường. Ở đó có dựng lên 6 cây cột lớn có hình giống với cây thập giá, trên mỗi cây cột đều treo lơ lửng một thân ảnh. Không nhìn thì thôi, sau khi nhìn rõ rồi, hắn không khỏi bật thốt lên: “Ôn Vân Sơn??!”