Cửu Biện Liên

Quyển 13 - Chương 14: Cái bẫy



Nhìn sừng nhọn của mình rơi trên đất, sự hung hăng trong mắt Khôn Cương càng tăng, hắn lui về sau, mở to cái miệng, lộ ra hai hàm răng sắc bén, cứ như phát điên xông về phía Vu Dương.

Lần này Vu Dương lại hoàn toàn không hề có ý tránh né, cầm kiếm, nhắm ngay miệng Khôn Cương đâm tới, có vẻ là muốn chém hắn làm hai khúc.

Khôn Cương xông đến giữa chừng, dường như phát hiện ra ý đồ của Vu Dương, lập tức dừng lại, cắn chặt kiếm Vân Hải.

Tôi nghe thấy âm thanh như tiếng kim loại chạm vào nhau, không biết răng của hắn làm bằng gì, lại có thể cắn chặt lấy kiếm Vân Hải, dường như cố bẻ gãy thanh kiếm.

Sắc mặt Vu Dương hơi đổi, khẽ cắt một đường trên tay mình, máu lập tức chảy ra, có vài giọt máu được kiếm Vân Hải hấp thu, chỉ một lúc sau, kiếm Vân Hải đã phát ra tiếng “u u”, khẽ run run.

Nếu như là bình thường, nếu thanh kiếm cứ run như thế, hoặc là gãy, hoặc là sẽ làm nhanh quá trình biến hóa của nó, thế nhưng tình cảnh trước mắt lại không thể giải thích theo lẽ thường, tôi lo lắng nhìn hai bên, thầm cầu nguyện cho tình huống xấu nhất không xảy ra.

Cám ơn trời đất, sau vài giây quan sát cẩn thận, tôi mừng rỡ nhận ra, kiếm Vân Hải chẳng những không có dấu hiệu bị gãy mà sau khi hấp thụ máu của Vu Dương, nó còn phát ra ánh sáng màu trắng, mặc cho Khôn Cương cố sức thế nào đi nữa cũng không thể lay chuyển đuọc nó.

Thế nhưng, sức mạnh của Khôn Cương quả thật không giống người thường, dưới cơn thịnh nộ lại càng mạnh hơn một bậc, sắc mặt Vu Dương dần trở nên khó coi, cuối cùng, anh đành phải chống chân, khom người ngăn cản.

Tôi căng thẳng đến đổ mồ hôi, vô tình nhìn thấy trên mông Khôn Cương có một vết thương nhỏ, tôi chợt nghĩ ra một điều, nhìn xung quanh, rốt cuộc tìm ra chủy thủ dưới giàn nho.

Vu Dương, kiên trì, kiên trì chút nữa thôi!

Không ngờ, đợi đến khi tôi muốn đứng dậy mới phát hiện, ban nãy bị gân Bàn Long làm bị thương, lại bị Khôn Cương tát một cái, khiến đầu tôi choáng váng muốn ói, ngực đau đến hít thở cũng đổ mồ hôi lạnh, muốn đứng lên thực sự hơi khó khăn. Nhưng bất kể thế nào đi nữa, khi Vu Dương đang vô cùng nguy hiểm thế kia, nếu còn chần chờ, tôi và Lưu Hà cũng khó mà thoát chết.

Nghĩ đến đây, tôi không quan tâm đau đớn, đứng không nổi thì bò qua đi, tóm lại, nhất định phải giúp anh.

Vốn là khoảng cách chỉ có vài bước, bây giờ lại có vẻ như xa tận chân trời, tôi sử dụng cả chân lẫn tay, cắn chặt răng. Chờ đến khi lấy được chủy thủ, mồ hôi đã đổ đầm đìa. Thế nhưng, điều làm cho tôi càng sốt ruột hơn nữa chính là, đoạn đường này đã gần như khiến tôi hao hết sức lực, muốn đánh lén được hắn lại là một vấn đề khác.

Lúc này, cái chân chống đằng sau của Vu Dương hơi cong lại, lòng tôi trầm xuống, mặc kệ, dù thế nào cũng phải thử một lần, dù chỉ chạm một chút, đủ để dời lực chú ý của con quái vật kia cũng tốt.

Hít sâu mấy lần, tôi cố chút sức, trong lòng không ngừng cầu nguyện “nhất định phải trúng”, sau đó cố sức ném chủy thủ ra.

Có lẽ trời cao nghe thấy lời khẩn cầu của tôi, kì tích thật sự xảy ra, thanh chủy thủ bay xiêu xiêu vẹo vẹo, xoay một vòng, mũi chủy thủ đâm về phía trước, mang theo khí thế vạn quân, bắn thẳng về phía Khôn Cương.

Một lúc sau, chủy thủ giống như là có mắt, bất ngờ đâm vào vết thương trên mông Khôn Cương, đâm sâu đến mức không thấy chuôi.

Lần này, tiếng tôi nghe được không phải là tiếng gào thét ban đầu mà là tiếng quang quác như chim nhạn, khiến tôi hơi sửng sốt.

Mà ở vết thương kia, khi chủy thủ vừa đâm vào, đã lập tức bốc lên một làn khói xanh, một lúc sau, nó dần lan ra, một mùi tanh hôi bốc lên.

Vu Dương thấy tình cảnh như thế cũng hơi ngây người, nhưng nhanh chóng phản ứng, tay nâng kiếm lên, chém một phát xuống một bên tai của Khôn Cương.

Khôn Cương kêu càng thảm thiết, nhưng vẫn không chịu nhả ra, lại há mồm muốn cắn, tiếc rằng lần tấn công này hoàn toàn không có kế hoạch gì, bị Vu Dương nhẹ nhàng tránh thoát, còn bị chém mất một bên tai khác và một cái chân trước.

“Giết hắn đi!” Lời vừa ra khỏi miệng, chính bản thân tôi cũng ngạc nhiên, không phải vì giọng nói khàn khàn của mình mà là bởi vì trong giọng nói của tôi lộ ra sự hận thù trước nay chưa bao giờ có.

Vu Dương liếc tôi một cái, nói với Khôn Cương đang quỳ một chân trên đất: “Là Quỷ Ẩn giới thiệu mày cho Lang Vương đúng không? Lang Vương biết Lưu Hà đã phản bội hắn đúng không? Hôm nay là Lang Vương bảo mày tới đúng không? Hắn còn bảo mày mang Thanh Loan về đúng không?”

Cứ mỗi một lần “đúng không” của anh, Khôn Cương lại gật đầu. Vu Dương biết tất cả điều mình đoán đều đúng, có hỏi nữa cũng không được gì liền chém đầu Khôn Cương.

Nhìn thi thể không đầu kia, cơn tức giận trong đầu tôi như đạt đến đỉnh điểm, tôi lê chân bò sang đó, rút chủy thủ ra, đâm liên tiếp vào thi thể kia, không muốn dừng tay.

Vu Dương chỉ đứng ở đằng sau yên lặng nhìn tôi, không ngăn cản, cũng không khuyên bảo.

Rốt cục, chút sức lực vừa mới hồi phục lại bị dùng cạn, tôi quay đầu muốn xem thử tình trạng của Lưu Hà, nhưng vừa thấy dáng vẻ bất tỉnh nhân sự của cô ấy, từng hình ảnh vừa rồi như hiện lên trước mắt. Tôi không thể khống chế tâm trạng của mình, gào khóc to.

Đủ loại linh hồn kì lạ, tàn ác, từ nhỏ tôi đã thấy nhiều; có người đang sống sờ sờ bị bóp chết trước mặt tôi, tôi cũng đã trải qua. Thế nhưng, thân là phụ nữ, nhìn thấy một người phụ nữ khác bị cưỡng hiếp, là hoàn toàn khác biệt so với những điều mà tôi đã từng trải qua, lại nghĩ đến việc cô ấy vì cứu tôi nên mới phải bị như thế, sự khổ sở tột cùng và tự trách càng như thủy triều dâng tràn trong lòng tôi.

Sau đó, có người ôm chặt bờ vai tôi, không cần nghĩ, cũng biết đó là Vu Dương, tôi không biết phải phát tiết thế nào, cũng không biết sức lực từ đâu ra, nắm chặt bờ vai anh, vừa lắc liên tục vừa gào to: “Sao giờ này anh mới đến? Tại sao lại đến trễ như vậy? Không phải nói là sẽ theo sát tôi sao? Nếu như anh đến sớm một chút, Lưu Hà sẽ không…..sẽ không….”

Nói rồi, tôi càng không thể kiềm được gào khóc.

“Yên lặng đi!” Vu Dương cũng rống to, túm lấy tôi, bắt đầu xử lý vết thương do gân Bàn Long gây ra “Đừng lộn xộn nữa, vết thương sẽ rách lớn ra. Việc đã đến nước này, dù có tự trách thế nào cũng không thể cứu vãn được gì. Cô cho rằng tôi không muốn đến sớm hơn sao? Chỉ là kết giới này quá mạnh, tôi có thể thấy mọi điều hắn làm với hai người, nhưng lại không thể đi vào.”

Hóa ra, anh cũng chỉ có thể đứng ở ngoài, trơ mắt nhìn.

Bây giờ, Khôn Cương đã chết, cũng không thể trách Vu Dương không chạy đến kịp, tự trách cũng không thể làm gì, tôi càng nghĩ càng không cam lòng, càng nghĩ càng khổ sở, nước mắt càng không thể khống chế.

Có lẽ đây là lần đầu Vu Dương tốt tính như thế, anh không nói thêm gì, chỉ ở cạnh tôi, tôi như được khích lệ, dứt khoát chui vào lòng anh, không hề kiêng kị gào khóc.

Không biết đã trải qua bao lâu, giọng của tôi như nghẹn lại. Nước mắt đã rơi nhiều nhưng tâm trạng vẫn rất nặng nề, thể lực lại mất quá nhiều, cả người tôi mềm nhũn, không còn chút sức lực nào, dần dần, tiếng khóc cũng biến thành tiếng nức nở.

“Khá hơn chút nào không?” Lúc này giọng nói của Vu Dương vang lên bên tai.

Tôi lập tức nhận ra, mình đang ở trong lòng anh, càng khiến tôi bối rối chính là, áo của anh đã che trên người Lưu Hà, bây giờ, anh đang cởi trần, vừa rồi tôi quá đau lòng nên đã hoàn toàn quên điều này.

Tôi ngây người, vội động đậy ngồi dậy, cuống quýt chùi mặt, thầm nghĩ dáng vẻ bây giờ của mình chắc chắn rất khó coi.

Sau khi bình tĩnh lại, cơn đau từ lồng ngực và sau lưng càng thêm rõ ràng, trên mặt cũng vô cùng nóng rát, khiến tôi không nhịn được hít thật sâu.

“Khá hơn chưa, bôi thuốc này lên mặt, rồi uống thuốc này đi.” Vu Dương lấy ra một bình sứ nhỏ và một viên thuốc “Nghỉ ngơi một chút đi, tôi vừa kiểm tra rồi, may là không tổn thương đến gân cốt, cũng không có nội thương.”

Nhận lấy mấy thứ này, tôi quay đầu nhìn Lưu Hà vẫn đang hôn mê bất tỉnh, không khỏi khổ sở: “Cô ấy có bị nặng lắm không?”

Vu Dương khẽ thở dài, vào nhà lấy một cái váy ném cho tôi.

Tôi hiểu ý anh, muốn tôi giúp Lưu Hà mặc vào, để khi cô ấy tỉnh lại, không quá mức lúng túng vì thân thể trần truồng.

Sau khi nghỉ ngơi một chút, tôi cảm thấy mình đã khá hơn nhiều, liền đứng dậy, định giúp Lưu Hà mặc quần áo, cũng muốn mau chóng rời khỏi đây.

Sắc đỏ trên mặt Lưu Hà đã lùi, rút cái áo đang đắp trên người cô ấy ra, từ cổ đến ngực đều tràn đầy dấu răng xanh tím, trông mà giật mình, tôi không đành lòng, nước mắt lại chảy ra.

“Đừng khóc, để tôi tự mặc.” Không ngờ, cô ấy tỉnh.

Tôi hơi kinh hãi, ngây người không biết nói gì cho phải, sắc mặt cô ấy trầm tĩnh, điềm nhiên như không ngồi dậy, cầm quần áo trong tay tôi, tự mình mặc vào.

“Là một cái bẫy.” Cô ấy đến cạnh Vu Dương nói “Không ngờ Lang Vương lại tức giận như thế. Tôi nghĩ, lúc ở trong trường tìm được tôi, hắn đã nhận định tôi là nội ứng của các ngừoi rồi, nhưng hắn vẫn không tỏ vẻ gì mà đi ra ngoài, còn không hề làm gì cả, khiến tôi nghĩ rằng hắn không hề nghi ngờ mình.”

Vu Dương khẽ gật đầu: “Từ việc đi tìm Thanh Loan để dụ tôi ra, rồi lên sân thượng vờ thua bỏ chạy, lại nói ra kế hoạch giả, để cô đến mật báo, tất cả, đều là hắn, à không, phải nói là do Đại Hình Quan tự mình sắp xếp, tỉ mỉ bày ra, khiến chúng ta rơi vào cái bẫy này.

“Mà nhiệm vụ của Khôn Cương, chính là giết tôi, đưa Thanh Loan về.” Lưu Hà nói tiếp

“Không sai, cô lúc nào cũng thông minh như vậy.” Hai tiếng vỗ tay vang lên, vẫn là trang phục của một doanh nhân trung niên, Lang Vương từ cửa chậm rãi bước vào: “Lưu Hà, ta tự nhận đối xử với cô không tệ, vậy mà cô lại vong ân phụ nghĩa? Chết một Tử Vân cũng không đáng gì, chỉ là, cô đánh chó cũng nên nhìn mặt chủ, như vậy thật quá không để ta vào mắt rồi.”

“Một con chó, không đáng để tôi ra tay.” Lưu Hà lạnh lùng nói.

“Chuyện đã đến nước này, cô còn không nhận?” Lang Vương hơi giận.

“Chuyện tôi không làm, ông kêu tôi thừa nhận kiểu gì?” Lưu Hà không chịu yếu thế.

“Được.” Lang Vương gật gật đầu, từ trong ngực áo lấy ra một thứ, ném xuống đất: “Cô tự mình xem đi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.