Cửu Biện Liên

Quyển 13 - Chương 15: Tỷ thí



Trong tay hắn là một viên ngọc nhỏ, một mặt được mài bóng loáng, trông như một tấm kính.

Lưu Hà hơi khó hiểu, nhìn Lang Vương một cái, giơ tay lên khẽ lau viên ngọc, trên viên ngọc lập tức xuất hiện hình ảnh.

Đó là một gian phòng, cách bài trí khiến tôi rất quen thuộc, tôi lập tức nhận ra —– đây là phòng khách nhà tôi.

Tử Vân đang đứng đưa lưng vào trong nhà, mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, Lưu Hà cầm kiếm Vân Hải, rón ra rón rén lại gần, sau đó, giơ kiếm đâm xuống, Tử Vân lập tức ngã nhào trong vũng máu, sau đó, hình ảnh biến mất.

“Dối trá.” Lưu Hà không chấp nhận, tiện tay ném viên ngọc kia về.

“Nói rõ đi?” Lang Vương không rõ vì sao cô ấy lại khẳng định như thế.

“Tất cả chỉ là toàn là sau lưng, không thấy ngay mặt, sao ông biết họ là ai?” Lưu Hà cười khẩy khinh thường nói.

Lang Vương khẽ cau mày: “Hai người ta đều biết rất rõ, cho dù chỉ là bóng lưng, ta cũng sẽ không nhận nhầm.”

“Không phải tôi đã nói rồi à, là giả thôi, có người giả dạng tôi và Tử Vân, lưu lại những điều này trong Ức Tượng thạch, rõ ràng là vu oan giá họa, vẫn là câu nói kia, chỉ là một con chó, không đáng để tôi ra tay.” Lưu Hà nói.

Lang Vương hiển nhiên không tin: “Cô chỉ là một tội nhân bị trục xuất, hãm hại cô thì có lợi gì chứ?”

“Có lợi gì, ông hiển nhiên rõ hơn tôi.” Lưu Hà bĩu môi nói “Là ai đưa đá này cho ông, là Đại Hình Quan của ông à?”

Lang Vương cười nhạt: “Đừng quan tâm là ai đưa cho ta, cũng khoan nói chuyện này là thật hay giả, chỉ riêng việc cô hai lòng, lẳng lơ, chẳng lẽ cũng người khác vu oan cho cô? Ban đầu, cô đã hứa hẹn với ta những gì, lẽ nào đều đã quên rồi à?”

Lưu Hà hừ khẽ: “Ông cho rằng tôi sẽ hợp tác với ông thật à? Đừng quên, hai tộc chúng ta là kẻ địch của nhau, thủ hạ của ông hại chết bao nhiêu người trong tộc tôi, đếm không hết, cho dù hiện tại tôi đã bị trục xuất, tôi cũng sẽ không về phe kẻ địch, vả lại, tôi cũng chưa từng có thứ gọi là tình ý với ông, sao lại bảo là hai lòng?”

Lang Vương nghe Lưu Hà nói, không buồn bực, chỉ về phía Vu Dương nói: “Cô có ý với cậu ta đúng không? Cô cho rằng, cậu ta sẽ thích một kĩ nữ bị vạn người cưỡi qua như cô ư? Huống chi, ban nãy khi cô làm loạn với Khôn Cương, vô cùng sung sướng, cậu ta cũng thấy rõ ràng.”

Sắc mặt Lưu Hà hơi kém, căng thẳng liếc nhìn Vu Dương một cái, lại phát hiện anh đã dời mắt đi nơi khác.

Lang Vương nhìn thi thể không đầu trên đất, nói: “Thật ra thì, suy đoán của các người đã đúng gần hết, đi tìm cô gái này, rồi bảo Lưu Hà giết cô ta, đều là muốn dụ Vu Dương ra, ta biết tác dụng của Ô Thiên ấn, cũng rất rõ, nếu chỉ bắt một mình cô gái này, vốn chẳng có tác dụng gì. Sở dĩ ta giao nhiệm vụ này cho Khôn Cương, chính là muốn dạy dỗ Lưu Hà một chút, quan trọng hơn là muốn Vu Dương ra ra tay, tiêu hao chút sức lực của cậu ta, nhưng không ngờ, mọi chuyện lại bị một loài người nho nhỏ làm rối loạn. Thôi, dù sao cũng phải ra tay, tốn thêm nhiều sức chút thôi.”

“Ông muốn ta chết?” Vu Dương hỏi.

“Cậu cảm thấy thế nào?” Lang Vương hỏi ngược lại “Chỉ là, không cần phải vội ra tay, ta còn vài vị khách, chờ họ đến đã.”

“Khách?” Vu Dương nhướn mày.

Lang Vương cừoi cười: “Chờ đi, rồi mấy người sẽ biết.”

Vu Dương gật gật đầu: “Được, nếu muốn ta chết, thì hãy trả lời vài câu hỏi của ta, để ta được chết rõ ràng chứ?”

Lang Vương ra hiệu ý bảo “mời nói”.

“Một chưởng kia của ta, rõ ràng là đánh ra lúc Tật Phong đan hết hiệu lực, lại đánh trúng, ta rõ ràng cũng cảm nhận được ông đã yếu đi, thế nhưng….” không chỉ Vu Dương, tất cả chúng tôi đều khó hiểu vấn đề này.

“Thứ ta dùng, không chỉ là Tật Phong đan.” Lang Vương ra vẻ tự đắc “Đấu với cậu, vốn cũng không định thắng, ta dùng Tật Phong đan chủ yếu là để trông thật hơn mà thôi. Trước đó ta đã dùng một loại thuốc bảo vệ kinh mạch, mới dám đỡ một chưởng kia của cậu lúc hiệu lực của Tật Phong đan kết thúc.”

Dừng một chút, ông ta lại nói tiếp: “Thật ra thì, ngoài việc thu lại khí tức, quả thật ta cũng bị thương một chút, nhưng chỉ là vết thương nhỏ, như vết thương ngoài da mà thôi.”

“Cách này, là do Đại Hình Quan nghĩ ra giúp ông?” Vu Dương hỏi.

Lang Vương không đáp, chỉ cười cười: “Lưu Hà đánh giá quá cao sự hiểu biết của mình với ta, không hề sinh nghi, ta bảo cô ta lừa cô gái này tới, chính là để cô ta đi mật báo với các người, quả nhiên, người ta cần tìm đều đã đến.”

Sau đó, ông ta lại quay mặt sang nhìn Lưu Hà, nói: “Đúng như lời cô nói, hai tộc chúng ta là kẻ địch, vì cớ gì ta phải tin cô? Chỉ bằng mấy câu nói ngọt của cô à? Cô muốn thăm dò giúp bọn họ, muốn biết mấy thứ cỏn con, ta nói cho cô biết cũng chẳng sao, chỉ là cô ở trong phúc mà không biết hưởng, lại đi giết Tử Vân, chẳng lẽ cô muốn làm Vương hậu của ta lắm à? Đại Hình Quan đã sớm nói, cô không đáng tin, niệm tình cô từng hầu hạ ta, lần này, ta tha tội chết cho cô.”

“Như vậy, tôi hẳn là phải tạ ơn Lang Vương bệ hạ cơ đấy?” Lưu Hà nghiến răng nghiến lợi nói.

Lang Vương không để ý đến sự giễu cợt của cô ấy, xoay người nói: “Chỉ là, Vu Dương, cô gái loài người này quan trọng với cậu thế à? Không chỉ dùng tính mạng để che chở, ngay khi cô ta bị Khôn Cương nắm trong tay, cậu vẫn dám phá kết giới của ta, hành động của cậu thật khiến ta bất ngờ đấy.”

Lần này Vu Dương không đáp.

Đúng lúc này, có người đang từ từ chạy đến, hấp dẫn sự chú ý của tất cả chúng tôi. Từ thân hình và động tác, tôi cảm thấy sao mà quen quá, chờ đến khi người đó lại gần, nhìn rõ mặt, tôi hết hồn, ngay cả miệng cũng không khép lại nổi.

Người chạy đến lại chính là “tôi”, thân thể và quần áo cũng giống tôi như đúc! Mà theo sau “tôi” lại chính là Huyền Kỳ, Thẩm Thiên Huy, Tham Lang và Diệu Diệu đã biến thành người.

“Khách đến rồi.” Lang Vương nhìn họ, chậm rãi nói.

Không lâu sau, mấy người họ đã chạy vào sân, “tôi” là người đầu tiên bước vào, mặt đối diện với tôi, cười quỷ dị.

“Ủa? Sao lại….” Huyền Kỳ theo sau, đột nhiên thắng gấp, vẻ mặt khó tin.

Mấy người khác đều mang theo vẻ mặt tương tự, không ngừng nhìn qua nhìn lại giữa hai “tôi”.

“Bệ hạ, người đã đến đủ.” “Tôi” bên kia vừa mở miệng, giọng nói cũng không khác tôi, tôi thậm chí còn hoài nghi có phải mình đã xuất hồn ra không.

“Quỷ Ẩn, con giun kia!” Tham Lang chợt hiểu ra, khụt khịt trong không trung “Khó trách tôi nghĩ sao hôm nay Thanh Loan thơm thế, còn tưởng cô ấy bị nhiễm mùi nước hoa trên người con hồ ly kia.”

Vừa dứt lại, anh ta đã xông đến, dùng móng vuốt cào một nhát.

“Tôi” lập tức né về sau, quần áo và lớp da như sáp gặp lửa, nhanh chóng tan chảy, khi xong xuôi, người xuất hiện quả nhiên là Quỷ Ẩn.

“Đừng có chạy, hôm nay tao nhất định phải băm mày thành khúc để nấu súp!” Tham Lang là phần tử hiếu chiến, vừa thấy Quỷ Ẩn hiện thân đã lập tức hưng phấn.

“Được, để xem mày có bản lãnh này không.” Quỷ Ẩn đột nhiên biến mất, lại quỷ mị xuất hiện sau lưng Tham Lang, gai Thanh Thương trong tay đâm thẳng về phía gáy anh ta.

Tham Lang đâu chịu yếu thế, lập tức xoay nửa người, tay khép lại, móng tay nhọn cào về phía cổ tay Quỷ Ẩn.

“Nếu cô ta có chạy ra xa thì đừng nên đi theo đó.” Thẩm Thiên Huy nhìn hai người đánh nhau, hơi không yên lòng dặn dò.

Tham Lang vẫn đang đánh vui, không hừ tiếng nào, vốn chẳng thèm để ý.

“Nếu mọi người đã đến đủ, chúng ta bắt đầu đi.” Lang Vương hoạt động các đốt tay chân, vừa đi vừa nghiêng cổ, vung tay lên, một đao lớn cán dài đã xuất hiện trong tay.

Lưu Hà sải bước đứng trước mặt Vu Dương, cầm kiếm Vân Hải: “Để tôi lãnh giáo đao Khai Thiên của Lang Vương.”

Lang Vương nhìn cô ấy, cười ha ha rất vui vẻ: “Cô lãnh giáo? Chỉ sợ còn chưa ra tay đã thành vong hồn dưới đao của ta rồi.”

“Đừng quá xem thường tôi.” Lưu Hà lạnh lùng nói.

“Cũng không phải xem thường gì, cô thử vận công là biết.” Lang Vương cầm đao, chậm rãi nói.

Lưu Hà nghe vậy hơi hoảng, lập tức làm theo, sau đó mặt biến sắc.

“Nói vậy cô chỉ biết Khôn Cương chứ không hiểu hắn.” Lang Vương nói “Thuốc hắn dùng chính là chuyên dùng để đối phó những loại người như cô, trong đó chắc chắn có tăng thêm dược liệu khác. Về phần bao lâu mới có thể khôi phục công lực, tôi cũng không rõ, cô không phải hay mang theo thuốc bên người à? Lấy ra thử hết đi.”

Lưu Hà giận đến run cả người, gần như cắn đứt răng nhưng không còn cách nào, chỉ đành chậm rãi lui về sau, ngồi xuống bắt đầu điều tức.

Lúc này, Quỷ Ẩn và Tham Lang đánh một lúc đã đánh ra khỏi sân, Quỷ Ẩn lần này có lẽ muốn phân thắng bại với Tham Lang nên không giống mấy lần trước dụ anh ta, mà mỗi chiêu đều vô cùng tàn nhẫn, hai người đều dùng binh khí ngắn, thân thủ nhanh nhẹn, đấu một lúc đã khiến chúng tôi hoa cả mắt.

Vu Dương nhìn chằm chằm hoành cảnh xung quanh, để mọi người lui đến chỗ giàn nho, đặt kết giới bảo vệ, sau đó đi về phía Lang Vương, từ từ gỡ roi Ô Vũ bên hông xuống.

Lang Vương chắn đao lớn trước ngực, hét lớn “tiếp chiêu” rồi vung đao, chém từ trên xuống, lưỡi đao cắm trong mặt đất, mặt đất dưới chân dần rúng động.

“Sao vậy?” Huyền Kỳ sợ vô cùng “Động đất à?”

Không ai trả lời cậu, tất cả mọi người đều đang nhìn chăm chú lưỡi đao dưới đất.

Cơn chấn động ngày càng mạnh, khi mọi người sắp đứng không vững, bỗng có một luồng khí thoát ra, đường nứt cũng kéo một đường dài đến tận chỗ Vu Dương.

Vu Dương tung người nhảy lên, luồng khí kia xông về phía chỗ anh vừa đứng, lật lên không ít hoa cỏ, khiến nơi đó thành một màn hỗn độn, hơn nữa, sau khi vạch nứt đụng phải vách tường thì không nứt ra nữa.

“Thật là lợi hại.” Huyền Kỳ không nhịn được thở dài.

“Đao Khai Thiên của Lang Vương nổi tiếng với sự cứng rắn và mạnh bạo.” Thẩm Thiên Huy nói “Nếu nó xuất hiện, dù có bao nhiêu người, chỉ cần thực lực kém một chút, đừng nói ra tay, chỉ cần lại gần thôi đã là rất khó khăn.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.