“Cạch!” Cánh cửa mở ra, Triệu Gia Hân vội vã quay lại, nhìn thấy hình bóng mà cô hằng đêm nghĩ tới. Đã bao lâu không gặp, Cửu Châu vẫn giữ được dáng vẻ điềm tĩnh và phong độ của một người đàn ông thành đạt. Hắn đứng đấy, tỏa ra một vầng hào quang rực rỡ, dù là ánh đèn ban đêm cũng chẳng bì kịp nổi vẻ đẹp của Cửu Châu. Ngoài mặt Triệu Gia Hân có lạnh nhạt đến mấy thì trong lòng vẫn không giấu nổi cảm xúc mừng rỡ. Cô thật sự rất muốn chạy lại, ôm lấy hắn, vùi vào lồng ngực hỏi lí do vì sao hắn bây giờ mới đến. Nhưng Triệu Gia Hân chợt nhận ra giữa bọn họ chẳng là gì, cô làm sao có quyền mà ôm hắn, chất vấn hắn chứ?
Trái tim cô bất giác lại cảm thấy khó chịu dữ dội.
– Trông cô vẫn tốt nhỉ?
Cửu Châu không chạy đến ôm cô, cũng không hỏi han cô ổn không. Hắn đứng cách xa cô một mét, giọng nói xa cách đến lạnh người, Triệu Gia Hân khựng lại, nhất thời ngờ vực nhìn chăm chăm vào hắn. Trong đôi mắt màu hổ phách sắc bén đấy, không còn tràn ngập tình yêu thương nữa, chỉ còn là những khoảng trống rỗng, như trái tim cô lúc này.
– Trạch Nhân!
Hắn thấy cô thẩn thờ cũng chẳng buồn hỏi han cô lấy một lời. Cửu Châu đứng như trời trồng, hắn không nhìn thẳng vào cô, hờ hững ra lệnh cho Trạch Nhân.
Triệu Gia Hân quan sát thấy trên tay Trạch Nhân cầm giấy A4, cô cười thầm, đoán già đoán non đó là một bản hợp đồng giữa cô và hắn. Còn hợp đồng gì nữa đây? Hợp đồng sinh con cho hắn, hay là…
– Tôi… Cậu chủ, phải làm đến bước này sao? Có thể từ từ nói chuyện mà.
Người ngu ngơ trong chuyện tình cảm như Trạch Nhân cũng có thể nhìn ra được Cửu Châu yêu Triệu Gia Hân đến nhường nào. Trạch Nhân biết Triệu Gia Hân không thích Cửu Châu, cô hành hạ tâm Cửu Châu nhiều như thế, vốn dĩ không xứng với tình cảm to lớn mà cậu chủ của anh ta giành cho cô. Nhưng suy cho cùng, lỗi của cậu chủ vẫn nhiều hơn, không biết cách yêu và làm tổn thương Triệu Gia Hân trước.
Vốn dĩ ban đầu anh ta thấy cả hai không hợp nhau, sống bên cạnh nhau không hạnh phúc nên đã mở lời khuyên Cửu Châu. Vậy mà giờ đây, khi chính Cửu Châu tự buông bỏ, muốn chấm dứt với Triệu Gia Hân thì anh ta lại không nỡ.
Những ngày qua, Trạch Nhân tận mắt nhìn cậu chủ thân yêu của mình ngày càng suy sụp. Ngày qua ngày, Cửu Châu hết chìm đắm trong men rượu lại điên cuồng như một con thiêu thân vùi mình vào công việc. Anh biết Cửu Châu rất muốn xem tình hình của Triệu Gia Hân, hỏi han bệnh tình cô, muốn được nhìn thấy cô. Nhưng hắn lại không dám đến. Bởi hắn sợ… sợ rằng khi nhìn thấy cô rồi, hắn lại không muốn thả cô đi.
– Trạch Nhân! Bây giờ đến lời nói của tôi, cậu cũng coi như gió thoảng qua tai sao?
Âm thanh vang lên tuy không quá lớn, nhưng cũng đủ làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo đến thấu tận xương tủy.
Trạch Nhân giật mình, chần chừ vài giây, song sau cùng anh vẫn phải thay mặt cậu chủ tiến lên trước mặt Triệu Gia Hân.
– Triệu tiểu thư, cô xem đi!
Trạch Nhân vừa nói, vừa đưa tờ giấy cho cô.
– Đây là ….
– Là bản cam kết, từ giờ Cửu gia, tức là cậu chủ của tôi sẽ không làm phiền Triệu tiểu thư nữa.
– Ý anh là tôi sẽ không ở bên cạnh Cửu Châu nữa đúng không?
– Đúng vậy. Như những gì cô nghĩ. Đã có chữ kí của cậu chủ kèm theo dấu vân tay rồi, chúng tôi không lừa cô đâu.
– Ừm, thật tốt!
Triệu Gia Hân đọc bản cam kết, cô lén nhìn Cửu Châu. Thật tình cờ, Cửu Châu cũng quay sang nhìn cô. Bốn mắt nhìn nhau, không một lần chớp mắt.
– Cảm ơn anh!
Triệu Gia Hân gật đầu nói lời cảm ơn với hắn. Cô cười, nụ cười đẹp đến thế, nhưng khi tan vào lòng, nó lại hóa thành một nụ cười lạnh lẽo. Trong ngực cô phập phồng, hai mắt hóa đau thương. Từng câu từng chữ Cửu Châu nói ra đều như kim châm, đâm trực tiếp vào con tim cô.
– Không cần phải cảm ơn. Đáng ra tôi nên làm điều này lâu rồi mới phải. Đến đây để nhắc cho cô biết là tôi với cô chỉ là hứng thú nhất thời. Mọi lời nói, mọi hành động chỉ là chơi đùa. Nay chơi chán rồi, mặc kệ cô có muốn hay không thì chúng ta cũng chấm dứt tại đây. Tạm biệt, không hẹn ngày gặp lại.
Nói xong, Cửu Châu liền bỏ đi luôn. Hắn ta sợ rằng ở lại thêm lúc nữa, hắn sẽ không nhịn được mà trói cô vào người hắn mất. Nụ cười kia của cô thật chói mắt, dù hắn không xem kĩ nhưng ánh sáng từ nụ cười ấy cứ như lửa đốt thiêu đốt lồng ngực hắn, bùng cháy dữ dội. Nhìn cô như vậy đủ để biết cô vui sướng đến nhường nào. Hắn thấy trên khóe mắt cô ửng đỏ. Có lẽ là cô đã khóc, cô khóc vì vui mừng, vì hạnh phúc chăng?
– Cô Triệu, đây là thẻ ngân hàng mà cậu chủ chuẩn bị cho cô. Trong thẻ có một chút tiền cậu chủ cho cô, coi như là tiền đền bù khoảng thời gian qua cậu ấy đã làm cho cô đau khổ, mật khẩu là ngày tháng năm sinh của cô. Còn nữa, cậu chủ cũng tặng cho cô thêm một chiếc xe để tiện đi lại. Hành lí của cô đã sắp xếp đầy đủ trong xe rồi, giấy tờ, quần áo không thiếu một thứ gì. À, còn nữa, tiền viện phí của cô, chúng tôi cũng đã chi trả đầy đủ rồi. Nếu cô thấy không khỏe, vẫn muốn ở lại đây thêm vài ngày nữa thì cứ ở. Chuyện này là do cậu chủ gây ra nên cô sẽ không phải trả bất cứ khoản phí nào đâu.
– Ừ, cảm ơn anh nha! Nhưng mà tôi chỉ lấy đồ của tôi thôi. Tiền Cửu Châu trả tính vào tiền viện phí của mẹ tôi rồi.
Cô muốn cười, nhưng cánh môi run rẩy chẳng thể nở một nụ cười nào cả.
– Tính ra, tôi mới là người nợ anh ta mới phải. Cửu Châu đã thực hiện đúng lời, đưa mẹ tôi đến bệnh viện gồm những y bác sĩ giỏi để chữa trị. Còn tôi, còn hoàn thành công việc chưa đủ một năm đã bỏ đi rồi. Là tôi có lỗi, vậy nên, anh hãy cầm thẻ trả lại cho anh ấy đi. Chiếc thẻ này tôi không nhận nổi. Đương nhiên là cả xe nữa, vì tôi đâu có biết đi xe đâu, tôi còn chưa có bằng lái mà.
Giọng cô trở nên điềm tĩnh hơn. Có lẽ Triệu Gia Hân đang cố trấn an bản thân, kìm nén những giọt nước mắt sắp tuôn ra.
– Chuyện này…
– Có gì khó sao. Cửu Châu hỏi thì cứ bảo như những gì tôi vừa nói. À, mà hắn lắm tiền như thế, chắc không để tâm đến mấy khoản tiền vặt vãnh này đâu. Ừm, hay là anh giữ cũng được. Xe tôi không lấy, nhưng anh lái xe đưa tôi về nhà được không?
– Vâng, cô không biết đi xe thì tôi sẽ lấy về. Lát nữa tôi đưa cô về nhà. Nhưng mà, chuyện thẻ ngân hàng…
– Sao vậy?
Trạch Nhân thẳng thắn bảo:
– E là tôi không thể đồng ý với cô rồi. Cậu chủ có dặn tôi, nếu như cô không muốn nhận tiền thì cứ vứt đi. Tiền đó cậu ấy cũng chẳng bao giờ đụng tới nữa.
– Ôi dào, tưởng gì, thế thì anh dùng đi.
– Không. Lương cậu chủ cho tôi nhiều rồi, những thứ khác tôi không cần.
Sống cạnh Cửu Châu, làm trợ lý kiêm vệ sĩ đặc quyền của Cửu Châu thì còn thiếu gì chứ, vừa có tiền vừa có quyền. Trạch Nhân biết tâm tư Cửu Châu, hắn biết cô không có nhiều tiền, muốn cho cô một chút vốn liếng để sau khi rời khỏi hắn cô bắt đầu lại sự nghiệp bớt khó khăn hơn.